Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 177

Ngoại truyện 8 - Blake nhỏ đi rồi (8)

 

Nhóm kỵ sĩ ở đó đã rất ngạc nhiên khi Blake và Tenstheon đến cùng nhau. Họ vội vã chào đón hai người.

Khuôn mặt của Blake đỏ bừng khi đang bị Tenstheon bế trên tay.

Blake cũng thường ở trong vòng tay của người khác sau khi biến thành một đứa trẻ, nhưng anh ấy có vẻ không thoải mái khi ở trong vòng tay của Tenstheon.

Blake chạy đến chỗ các kỵ sĩ ngay khi Tenstheon thả anh ấy xuống.

Tenstheon nhìn con trai mình mà không nói lời nào. Các kỵ sĩ nhìn vẻ mặt thất vọng của hoàng đế.

"Đừng bận tâm đến ta, hãy làm những gì bình thường vẫn làm đi."

Tenstheon ngồi trên một chiếc ghế ở phía bên kia căn phòng.

Hoàng đế đang theo dõi họ, đó là Tenstheon vĩ đại đã được công nhận trên khắp đất nước.

Họ không thể không chú ý ngay cả khi ông ấy nói đừng bận tâm đến ông ấy.

“Đi nhào.” (Đi nào.)

Mọi người đều liếc nhìn Tenstheon, Blake kéo tay áo của Edon.

Blake muốn tránh cha mình càng xa càng tốt.

Các kỵ sĩ trợn tròn mắt trước lời thì thầm nhỏ của cậu chủ nhỏ.

"Điện hạ, chúng ta sẽ đi đâu đây?"

 

Các hiệp sĩ bị mê hoặc bởi sự dễ thương của Blake hơn là sự sợ hãi của họ đối với hoàng đế.

Ngoài ra, các kỵ sĩ cũng phải phục vụ thái tử. Công việc của họ là đặt Blake lên ưu tiên hàng đầu, không phải là Tenstheon.

 Bọn họ vây quanh Blake với đôi mắt lấp lánh.

Sau đó, Tenstheon nói,

"Nguy hiểm lắm . Đừng đi đâu cả. Ở đây thôi."

"Ồ, vâng, thưa Bệ hạ."

Tất nhiên, ngay cả khi ấy thì mệnh lệnh của hoàng đế vẫn không thể bị bỏ qua được. Các kỵ sĩ cúi đầu trước lời nói của Tenstheon.

Blake ủ rũ khi bỏ lỡ cơ hội trốn đi thế này. Sau đó kỵ sĩ Alex đã lẻn vào và đưa cho anh ấy một món quà.

"Điện hạ, cầm lấy cái này này."

"Ồ!"

Blake trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy món quà. Đó là một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ.

Blake muốn luyện kiếm. Nhưng thanh kiếm quá to và nặng đối với anh ấy.

Vì vậy mà mấy ngày nay Blake buồn chán không thôi. Alex đã làm một thanh kiếm gỗ nhỏ, nhẹ vừa phải với cơ thể của Blake.

“Awlex! Cảm ơn ngươi!" (Alex! Cảm ơn ngươi!)

"Không có gì đâu ạ."

"Hehehe."

Blake cười toe toét khi anh ấy vung thanh kiếm lên không trung. Đó là một nụ cười chân thật mà anh ấy không dễ dàng bộc lộ ra.

Alex mỉm cười tự hào. Nhưng các kỵ sĩ khác đang sôi sục vì ghen tị.

"Anh ta là người duy nhất được thái tử ca ngợi!"

"Ta định tặng quà cho ngài ấy trước, nhưng anh ta đã đánh ta đó"

Alex nao núng trước sự ghen tị của đám kị sĩ. Blake vung kiếm mà không quan tâm đến phản ứng của người khác.

Đã bao lâu rồi anh ấy không cầm kiếm?

Blake thậm chí còn chăm chỉ học kiếm thuật hơn sau khi Ancia biến mất trong thung lũng Hỗn Mang.

Anh ấy chưa bao giờ rời tay khỏi thanh kiếm kể từ ngày đó. Tuy nhiên, sau khi cơ thể trở nên nhỏ hơn, anh ấy hoàn toàn không thể cầm kiếm nữa.

Cầm kiếm sau một thời gian dài có chút không quen. Thêm vào đó, thân hình nhỏ bé khó có thể khống chế và không thể cử động theo ý muốn được.

Blake giữ thanh kiếm bằng bàn tay nhỏ bé của mình, và rồi thanh kiếm tuột khỏi tay anh ấy.

"Hả?"

Blake ngạc nhiên nhìn lên.

Sau đó, người ta thấy Tenstheon đang cầm thanh kiếm gỗ của ông ấy.

“Bi xà…” (Bệ hạ…)

Có phải ông ấy đang muốn dạy kiếm thuật cho anh ấy như khi Blake còn nhỏ không?

Mặc dù đó là một khoảng thời gian ngắn, nhưng ký ức về việc học kiếm từ Tenstheon vẫn là một kỷ niệm đẹp đối với Blake.

Blake nhìn Tenstheon với vẻ mong đợi. Tuy nhiên, những lời của Tenstheon hoàn toàn khác với mong đợi của Blake.

"Nguy hiểm lắm."

Tenstheon cầm lấy thanh kiếm.

Hiện tại, cơ thể của Blake quá nhỏ và gầy. Thật nguy hiểm khi vung kiếm thế nàu.

“Ta sẽ thu cái này. Edon. ”

"Vâng, thưa bệ hạ."

"Chỉ được chơi bóng với hoàng tử thôi."

"Vâng."

Tenstheon để anh ấy mang tới theo quả bóng mà ông ấy đã chuẩn bị.

Trước khi bị nguyền rủa, Blake rất thích chơi bóng.

Tenstheon mỉm cười khi nhớ lại những ngày đó. Nhưng ngay khi ông ấy ngồi xuống một lần nữa, ông ấy nghe thấy giọng nói của Blake.

"Hông! Con hông thích chơi cái này! Con hông phải là một đứa trẻ!" (Không, con không thích chơi cái này! Con không phải là một đứa trẻ!)

Blake hờn dỗi và ném quả bóng ra khỏi ống khói.

"Điện hạ!"

Các kỵ sĩ ngạc nhiên chạy theo sau anh ấy. Tuy nhiên, người ngạc nhiên hơn ai hết chính là Tenstheon.

 

***

 

"Hầy…"

"Điện hạ, người đang lo lắng gì sao?"

Nghe tôi thở dài, Chelsea liền hỏi.

"Ta tự hỏi Blake của ta thế nào rồi."

Tôi cố tình ra ngoài để Blake và Tenstheon có thời gian ở bên nhau, nhưng tôi cũng lo lắng cho anh ấy.

“Các kỵ sĩ đang bảo vệ ngài ấy thôi. Hoàng thượng cũng ở đó. Sẽ không có vấn đề gì đâu ạ. "

"Ta đoán vậy…"

Nếu anh ấy ở cùng Tenstheon, đương nhiên ông ấy sẽ chăm sóc cho Blake và họ có thể thân thiết hơn một chút.

"Tất nhiên rồi ạ. Thế nên hôm nay người hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Dạo này người cũng rất vất vả vì chăm sóc cho Thái tử rồi. "

“Không có vất vả! Ta rất thích chăm sóc cho chàng ấy!"

Chỉ cần nhìn Blake dễ thương và tốt đẹp của tôi là đã chữa lành cho tôi rồi.

"Người thích Điện hạ nhiều như vậy sao?"

"Ừm! Ta rất nhớ chàng ấy… ”

Mới đi một thời gian thôi mà tôi đã nhớ anh ấy rồi.

Sẽ không lâu nữa anh ấy sẽ trở lại bình thường. Tất nhiên, tôi thích anh ấy dù hình dáng của anh ấy như thế nào, nhưng tôi muốn trân trọng từng khoảnh khắc với Blake nhỏ bé bây giờ.

Chelsea nhìn tôi và nói chắc nịch,

“Người không thể như vậy được. Mới có một lúc thôi mà giờ người đã tìm chồng của mình rồi! Hãy quên mọi thứ đi và nghỉ ngơi thật tốt tại khách sạn nha! ”

Bây giờ tôi đang ở trong một khách sạn do gia đình Chelsea điều hành. Tôi đã định ở lại đây một đêm hôm nay.

Khi tôi nhìn thấy món tráng miệng có vị đào kia, tôi lại nghĩ đến Blake.

“Blake của ta ghét đào…”

"Nó lại làm người nhớ đến Blake sao?"

"Ừm."

Nếu Blake nhìn thấy nó thì sẽ ghét lắm đây.

Anh ấy sẽ trông rất dễ thương.

"Ta nhớ chàng ấy."

Chelsea lắc đầu khi tôi lại thở dài.

"Điện hạ, người sắp kết hôn rồi mà."

“Chúng ta đã kết hôn nhưng mà…”

“Lần này hai người báo cáo với đền thánh. Nếu điều đó xảy ra, mọi thứ sẽ kết thúc. Người không thể thoát ra được nữa. "

Chelsea nói với một khuôn mặt rất nghiêm túc. Nhưng đó là một sự lo lắng vô ích.

"Ta không có ý định trốn thoát."

“……”

Trong giây lát, Chelsea dường như không nói nên lời, nhưng ngay sau đó cô ấy tiếp tục với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Nếu lần này tổ chức hôn lễ chính thức, Thái tử sẽ không cho người đi nữa đâu. Ngài ấy sẽ theo người từ sáng cho đến khi người ngủ luôn ấy! "

"Không có chuyện đó đâu."

Chelsea nghĩ gì về Blake thế nhỉ?

Chelsea đã quá nhập tâm khi nghe câu trả lời của tôi.

“Tất nhiên là sự thật mà! Từ giờ người không thể đơn độc như thế này nữa. Hôm nay điện hạ đã nhỏ lại nên không thể đuổi theo người. Đây có thể là đêm cuối cùng người được một mình đó. Người nên tận hưởng nó đi! ”

"Ta, vậy à?"

Tôi không hình dung nổi vì ngay từ đầu tôi không có ý định rời đi, nhưng khi cô ấy nói tôi sẽ chỉ có thể ở một mình chỉ một ngày hôm nay thôi nên tôi cũng nghĩ mình nên tận hưởng điều đó.

"Vâng! Sau ngày hôm nay là người sẽ không có cơ hội như thế nà! Hôm nay hãy quên y nữa đâu! Quên Thái tử đi, bỏ trách nhiệm xuống mà hưởng thụ thôi! ”

"Được rồi."

Tôi gật đầu với lời nói của Chelsea.

Đúng vậy, Blake phải hòa thuận với cha mình. Hôm nay, tôi sẽ quên mọi thứ và nghỉ ngơi thật tốt.

Tôi bỏ miếng bánh tart đào ngọt ngào vào miệng, nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.

Thật tuyệt nếu có thể cùng Blake đến đây, nhưng tôi quyết định giữ bí mật với Chelsea.

 

***

 

Blake bĩu môi.

Sau khi rời sân, anhấy  muốn về phòng. Tuy nhiên, Tenstheon đã đưa Blake đến phòng làm việc của mình và nói rằng việc ở một mình rất nguy hiểm.

Phòng làm việc của hoàng đế trong biệt thự bận rộn với những người đang tranh giành nhau làm việc.

Tenstheon đang ngồi trên ghế sofa đối diện với Blake và kiểm tra tài liệu.

Nó đâu phải nguy hiểm lắm đâu.

Ancia đến gặp Tenstheon trước khi cô ấy rời đi và nhờ ông ấy một chuyện. Cô ấy muốn ông ở lại với Blake dù có chuyện gì đi chăng nữa.

Thế nên ông đã thức cả đêm để hoàn thành công việc cần thiết. Tuy nhiên, trong sự im lặng khó xử, ông vẫn tự nhiên đi về phía đống tài liệu.

“Con chẽ đi ” (Con sẽ đi)

“Hả? Con nói sao?"

Tenstheon không hiểu anh ấy đang nói gì và hỏi lại. Sau đó Blake đi đến bàn thay vì trả lời lại. Anh ấy cầm một cây bút lên và viết lên một tờ giấy.

[Con muốn đi ra ngoài.]

Chữ viết tay của anh ấy tuy lộn xộn nhưng Tenstheon có thể đọc được.

Sau khi nhìn vào nét chữ cong queo hồi lâu, Tenstheon nói một cách chắc nịch.

"Không được."

"Tại sao ạ!"

Blake phản đối gay gắt.

"Nguy hiểm."

Tenstheon không thể giao Blake cho bất kỳ ai khác được. Ngay cả các kỵ sĩ cũng không.

Họ đưa cho cậu bé một thanh kiếm gỗ như thế mà không ai ngăn cản thằng bé.

Khi Tenstheon nói một cách chắc chắn, Blake hét lên những gì anh muốn nói suốt bao nhiêu lâu.

"Con cháng lắm!" (Con chá lắm!)

Nếu là Blake bình thường thì anh ấy sẽ không nói điều đó với Tenstheon. Anh ấy có thể ngồi yên cả ngày chứ đừng nói là vài giờ.

Nhưng Blake đã bị ảnh hưởng bởi cơ thể trẻ con của mình.

Khi Blake đứng dậy với đôi chân ngắn ngủi của mình, Tenstheon thoáng ngạc nhiên.

'Hãy cẩn thận…'

Con trai ông thấy chán rồi.

Nhưng ông phải làm gì đây?

Tenstheon nhìn Blake nhỏ bé trước mặt và nghĩ về cuốn sách trẻ em yêu thích của anh ấy. Thực ra thì ông ấy đã mang nó tới rồi.

Nhưng ông ấy đã quên điều đó khi Blake nói rằng anh ấy không thích chơi bóng.

Blake không thể chơi với kiếm và những thứ nguy hiểm khác. Thế thì cái gì mới tốt đây?

Tenstheon nghĩ và mở miệng.

"Con có muốn xem tài liệu cùng ta không?"

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 177
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.