Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 178

Ngoại truyện 9 - Blake nhỏ đi rồi (9)

 

"Con có muốn xem tài liệu cùng ta không?"

"Được ạ!"

Blake mỉm cười và gật đầu.

Thấy Blake thích nó như vậy, khóe miệng Tenstheon tự nhiên nhếch lên. Nhưng nụ cười không kéo dài.

“Ta sẽ cho họ thấy những gì ta đã từng làm! Ta sẽ tống họ vào tù! ”

"Chúng nhấc định phải bị xóa sổ!"

(Chúng nhất định phải bị xóa sổ.)

“Ta sẽ trả chù! Ta sẽ xé tay châng của chúng thành từng mảnh và giết chúng! ”

(Ta sẽ trả thù! Ta sẽ xé tay chân của chúng thành nhiều mảnh và giết chúng!)

Đó là một tài liệu về tội ác và hình phạt của các quý tộc từ khắp nơi trên đất nước

Lời nói của Blake không có gì sai, nhưng khi nhìn thấy anh ấy thốt ra những lời nói như một đứa trẻ, Tenstheon cảm thấy như thể ông ấy đã khiến Blake làm một điều gì đó khủng khiếp lắm .

"Tốt hơn là con nên dừng lại thôi."

"Tại sao ạ!"

Blake phản đối, nhưng Tenstheon đã dọn sạch đống giấy tờ trước mặt anh ấy.

"Dừng lại đi."

Blake đang vui vẻ làm việc lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, đã bất ngờ khi bị cướp giấy tờ của mình.

Anh ấy lặng lẽ bước xuống ghế sô pha mà không phản đối gì thêm.

"Blake, con đi đâu thế?"

"Con chỉ bộ thôi."

"Đi cùng nhau nhé."

Tenstheon theo sau Blake.

"Không cần đâu."

"Nhưng mà vẫn nguy hiểm .."

"Con hông phải là một đứa trẻ thực chự!" (Con không phải là một đứa trẻ thực sự!)

“……”

Khi Blake hét lên, Tenstheon liền dừng lại.

“Hồi đó còn nguy hiển hơn cơ mà. Nếu lo lắng như vậy thì người đã hông bỏ rơi con ồi. " (Hồi đó còn nguy hiểm hơn cơ mà. Nếu lo lắng như vậy thì người đã không nên bỏ rơi con rồi.)

Có một nỗi buồn phảng phất trong giọng nói của anh ấy. Đây là lần đầu tiên chính Blake kể lại câu chuyện về lần bị nguyền rủa.

Blake cắn môi và đi ra ngoài. Tenstheon không thể theo anh được nữa.

***

 

Blake đi dạo một mình trong vườn, không cho phép kỵ sĩ và người hầu đi theo.

‘Tại sao ta lại làm vậy… ta bị làm sao vậy chứ? Ta không phải là một đứa trẻ cơ mà. "

Anh hối hận vì những gì mình đã nói và lấy đôi tay nhỏ bé của mình che đầu lại.

Nhưng sau đó anh ấy nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ.

"Ồ! Đó là vợ của ta!"

Vợ? Ý ngươi là gì? Hơn nữa, giọng nói này là…!

Blake ngạc nhiên nhìn lên. Đúng như dự đoán, Coby đang chạy về phía anh ấy.

"Ta đã kết hôn rồi!"

Khi Blake bác bỏ, Coby đưa ngón tay lên miệng.

Cậu bé cười như thể thật dễ thương khi thấy một đứa trẻ nói dối.

“……”

Blake im lặng mà không phản bác gì thêm.

Dù sao thì thằng bé ấy cũng là một đứa trẻ. Không có lý do gì để phí thời gian tranh cãi với nó một cách vô ích. Anh ấy không nghĩ rằng thằng bé sẽ hiểu khi anh nói điều đó.

Ngoài ra, anh ấy còn làm tổn thương lòng tự trọng của mình vì anh ấy không thể phát âm tốt hơn thằng bé kia được.

"Nhưng làm chế nào ngươi đến được ây?" (Nhưng làm thế nào ngươi đến được đây?)

Khi Blake hỏi, Coby xấu hổ vẫy tay ra hiệu.

"Đến đây nào."

Blake theo sau Coby. Sau đó Coby dọn sạch đám cỏ tươi tốt dưới bức tường cao và chỉ ra cái lỗ dưới đó.

Đó là một biệt thự hoàng gia cổ kính, nhưng nó đã bị bỏ hoang kể từ khi Tenstheon lên ngôi. Kết quả là, nó đã không được quản lý kĩ càng.

"Ngươi chự tự tìm thấy nó sao?" (Ngươi tự tìm thấy nó sao?)

"Đúng rồi, ta rất tuyệt đúng không?"

Blake kinh ngạc khi nhìn thấy Coby kiêu hãnh như thế.

Anh phải làm sao với tên kiêu ngạo xâm nhập biệt thự hoàng gia này đây?

"Xa mẹ ngươi đâu?" ( Cha mẹ ngươi đâu?)

"Ta không biết!"

Coby quay đầu lại. Có phải thằng bé đó cũng cãi nhau với cha mẹ của mình không…?

“Đi chôi.” (Đi thôi.)

"Đến đâu?"

"Ta sẽ đưa ngươi về nhà."

Blake định nói với các kỵ sĩ, nhưng anh ấy quyết định sẽ tự mình đưa thằng bé về nhà.

Nếu anh ấy nói với các kỵ sĩ, anh ấy chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Tất nhiên, nếu chỉ có Blake và Ancia thì anh ấy sẽ được đưa trở lại với một lời khuyên nhẹ nhàng, nhưng Tenstheon rất nghiêm khắc với các quy tắc và luật lệ. Vì vậy, ông ấy có thể sẽ trừng phạt Blake.

Nếu điều này lộ ra thì ông ấy cũng có thể trừng phạt cả gia đình của Coby nữa.

Blake không muốn làm lớn chuyện.

Hơn nữa , vì đầu óc rối bời nên anh ấy muốn ra ngoài một lát.

Anh ấy sẽ ra ngoài một lúc thôi nên chắc không sao đâu. Anh ấy thậm chí còn không phải là một đứa trẻ thực sự.

 

***

 

Blake chui qua cái lỗ, cùng  đi ra khỏi biệt thự với Coby.

Anh ấy nhờ Coby chỉ đường cho mình. Tuy nhiên, Coby chỉ đi vòng qua con hẻm gần quảng trường. Blake cảm thấy như vậy là có chủ đích.

Blake sốt ruột hỏi.

"Nhà ngươi ợ đâu?" (Nhà ngươi ở đâu?)

"Ta không biết."

"Nói đi."

"Không."

Coby bĩu môi.

"Cha mẹ ngươi hẳn là đang nho nhắng ó." (Cha mẹ của ngươi hẳn là đang lo lắng đó.)

"Mẹ ghét ta!"

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Blake hỏi với vẻ lo lắng.

“Mẹ chỉ thích anh trai của ta thôi! Bà ấy đã mua cho anh ấy một thanh kiếm, nhưng ta không có! ”

"Bởi vì ngươi còn trẻ con mà." 

"Ta không phải trẻ còn! Ta đã trưởng thành hết cả rồi! Ta sẽ là một kỵ sĩ! ”

“……”

“Bà ấy cũng không cho ta ăn kẹo! Bà ấy bảo ta ăn trái cây! Ta muốn kẹo, không phải dâu tây! ”

”……”

Blake lo lắng rằng có thể có lý do nào đó, nhưng rõ ràng là thằng bé này đã lớn lên với tình yêu thương của cha mẹ mình cơ mà.

“Nếu hông chích thì đừng có nói với ta. Quay lại nói với hai người ấy ”. (Nếu không thích thì đừng có nói với ta. Quay lại nói với hai người kia ấy.)

Blake quyết định đến cửa hàng trái cây của mẹ Coby.

Nó nằm sâu trong con hẻm, nhưng chúng tôi có thể tìm thấy nó nhanh chóng nếu chúng tôi đi đến trung tâm của quảng trường.

“Ta không muốn đi. Chúng ta đi chơi đi. "

"Hông được, cha mẹ của ngươi chẽ lo lắng." (Không dược , cha mẹ của ngươi sẽ lo lắng.)

Blake nói chắc nịch với Coby, người đang càu nhàu.

"T, ta muốn chơi với em."

Không giống như Coby, Blake không hề có chút mong muốn được chơi với một đứa trẻ thực sự thế này.

Mà đứa trẻ có thể lực tốt thật đấy. Trốn trong biệt thự hoàng gia vẫn chưa đủ, dù cả hai vòng qua ngõ hẻm, thằng bé cũng không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào.

"Ta chẽ đưa cho ngươi một thanh kiếm, thế nên hãy quay trở về đi" (Ta sẽ đưa cho ngươi một thanh kiếm, thế nên hãy quay trở về đi.)

"Em có định đưa cho ta một thanh kiếm sao?"

Nghe Blake nói vật, Coby vui sướng cùng đôi mắt đang lấp lánh.

"Ừm, một thanh kiếm gỗ."

“Ôi trời, ta thích một thanh kiếm thật cơ”.

Coby càu nhàu. Trông thằng bé cùng lắm chỉ có năm, sáu tuổi thôi nhưng nó đã muốn có một thanh kiếm thật rồi. Đó là lý do tại sao cha mẹ thằng bé không đồng ý.

“Ngươi hông sử dụng kiếm thật được. Người sẽ gặp nguy hiểm là đối thủ của ngươi chứ hông phải ngươi. " (Ngươi không thể sử dụng kiếm thật được. Người sẽ gặp nguy hiểm là đối thủ của ngươi chứ không phải ngươi.)

"Oa, sao em biết điều đó?"

“……”

Nghe Coby kể, Blake nhớ lại thời thơ ấu của mình.

“Không thể cầm một thanh kiếm thật trong trạng thái này được. Con có thể khiến đối thủ của mình gặp nguy hiểm ”.

Tenstheon đã dạy kiếm cho Blake. Anh ấy đã rất vui khi được học kiếm thuật từ ông.

Lần duy nhất anh ấy vui vẻ ngoài việc bên cạnh Ancia khi anh bị nguyền rủa.

“Ta đã nghe nó ở đâu đó. Dù sao đi nữa, ta sẽ cho ngươi một chanh kiếm thật nếu ngươi luyện chập chăm chỉ. "

(Ta đã nghe nó ở đâu đó. Dù sao đi nữa, ta sẽ cho ngươi một thanh kiếm thật nếu ngươi luyện tập chăm chỉ.)

"Có thật không?"

Dù sao, thằng bé này cũng có thể lực tốt và đủ nhạy bén để tìm ra những lỗ hổng ẩn trong biệt thự.

Thằng bé có một số phẩm chất để trở thành một kỵ sĩ.

Nếu thằng bé thực sự cố gắng, nó có thể sẽ hỗ trợ được Blake.

"Ừm."

Khi Blake gật đầu, Coby cười rạng rỡ và ôm lấy anh.

"Cảm ơn vợ!"

Blake cảm thấy sự thôi thúc ngay lập tức phải hủy lời đề nghị của mình. "Này, bọn trẻ em ngày nay nhanh thật."

Sau đó, một nhóm đàn ông xuất hiện.

Blake nhìn lên bọn họ. Nhìn thoáng qua, họ trông giống như những người ăn xin.

"Thằng bé đó trông có vẻ giống con nhà giàu đấy."

Người đàn ông với một vết sẹo lớn trên mặt chỉ vào Blake và nói.

“Nhìn vào màu tóc và đôi mắt nó đi. Có lẽ đứa trẻ này không chỉ là một đứa trẻ giàu có thôi đâu, nó có khi là thành viên của hoàng tộc cũng nên."

Khi người đàn ông tóc xanh nói, người đi cùng hắn ta nhìn Blake với ánh mắt thèm thuồng.

Hắn ta là một kẻ buôn người sao? Thật khó chịu.

Blake nhăn mắt.

"Coby."

Anh thì thầm và gọi tên thằng bé. Sau đó, Coby, người đang run rẩy, nhanh chóng trả lời.

"Ừm."

"Ta sẽ ngăn chúng lại, ngươi chạy đi."

“Nh, nhưng…”

Thằng bé do dự. Nó không nghĩ để Blake lại một mình. Nhưng như suy nghĩ của Blake, Coby sẽ phải chịu khổ hơn nhiều khi ở đây.

"Nhóc con, mày có nghĩ rằng con có thể chạy trốn khỏi bọn tao à?"

Những kẻ buôn người cười khúc khích. Blake đẩy Coby ra sau, do dự.

“Nếu ngươi ở đây, ngươi chẽ làm vướng chân ta. Thế thì thà cứ chạy đi."

(Nếu ngươi ở đây, ngươi sẽ làm vướng chân ta. Thế thì thà cứ chạy đi.)

"Được."

Khi Blake nói một cách chắc chắn, Coby gật đầu.

"Này! Bắt lấy thằng bé đó!"

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 178
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.