Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 181

Ngoại truyện 12 - Blake nhỏ đi rồi (12)

 

Sau bữa ăn, Tenstheon lôi kéo Blake cùng đi.

“Blake, đến Cung điện Phillip nha.”

"Được. Anthia, ta sẽ quay lại ngay. ” (Được. Ancia, ta sẽ quay lại ngay.)

Blake nắm tay Tenstheon và vẫy tay chào tôi.

"Ừm, đi đường cẩn thận."

Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi trở về cung điện.

Việc anh ấy đã trở nên nhỏ hơn cũng đã tiết lộ khi quân đội được gọi đến để tìm Blake. Thế nên không có lý do gì để trốn trong biệt thự này nữa.

Hơn nữa, một tin tức lan truyền khắp đế quốc rằng Blake đã sử dụng cơ thể nhỏ bé của mình làm mồi nhử và phá hủy đường dây buôn bán nô lệ.

Mọi người đều dành lời khen ngợi Thái tử và lo lắng như cô ấy, thế nên sẽ không ai dám làm điều gì chỉ vì anh ấy trở nên nhỏ hơn.

Sự việc trước đó đóng một vai trò quan trọng cho việc họ trở về cung điện.

Nhưng như vậy thôi cũng để tôi phải mắng Blake vì hành động hấp tấp của anh ấy rồi.

"Chàng cố ý trở thành con tin, sao chàng có thể làm điều nguy hiểm như thế được chứ!"

"Anthia, Anthia, nàng giận ta sao?" (Ancia, Ancia, nàng giận ta sao?)

Ngay khi tôi muốn mắng anh ấy, đôi mắt to tròn của Blake đã ngấn lệ.

"Blake, sao thế?"

"Ta gất buồn vì Anthia tức giận." (Ta rất buồn khi Ancia tức giận.)

"Ta xin lỗi, ta xin lỗi. Đừng khóc nữa mà. ”

Tôi định mắng Blake, nhưng cuối cùng, tôi lại phải bận rộn tìm cách xoa dịu anh ấy.

Dù sao, mối quan hệ giữa Tenstheon và Blake đã được khôi phục, vì vậy đó cũng là một điều tốt.

Tôi mỉm cười nhìn Tenstheon và Blake nắm chặt tay nhau.

 

***

 

Blake ngồi trên đùi của Tenstheon và kiểm tra các tài liệu.

Anh ấy không muốn trông như một đứa trẻ trước mặt Ancia, nhưng khi ở một mình với Tenstheon, anh ấy không quan tâm đến việc cha mình có đối xử với anh ấy như một đứa trẻ hay không.

Ban đầu nó còn hơi bỡ ngỡ, nhưng anh ấy nhanh chóng làm quen được với trạng thái ấy. Hơn hết, tư thế này rất thoải mái khi kiểm tra tài liệu.

Tensteon nghiêm túc đưa giấy tờ cho Blake.

"Con  nghĩ chúng ta có thể chải quyết dấn đề này." (Con nghĩ chúng ta có thể giải quyết vấn đề này.)

"Ừm, ta cũng nghĩ thế."

Bởi vì Blake đã giận dỗi khi bị đối xử quá giống một đứa trẻ, Tentheon đã bảo anh ấy cùng tham gia vào các vấn đề chính trị hai giờ một ngày. Ngoài ra, cũng có những nhiệm vụ yêu cầu xác nhận của Blake.

Tuy nhiên, những vấn đề gay gắt đã được xem xét trước, tránh để Blake gặp phải.

Đây không phải là văn phòng, mà là một căn phòng trên tầng cao nhất của Cung điện Phillia.

Gần đây, có quá nhiều người đến văn phòng để đượctận mắt nhìn thấy Blake.

Ngay cả viên quản kho nổi tiếng là lãnh đạm và lạnh lùng, hình như cũng muốn tới văn phòng.

Blake không quan tâm đến việc cận thần của mình có đến hay không, nhưng Tensteon không muốn mất thời gian được ở một mình với con trai. Đó là lý do tại sao họ đi lên tầng cao nhất.

"Augan Tedbagger Dinessa thế nào?"

"Hả? Sao thế? Con nói gì?"

Khi Tensteon hỏi, Blake phồng má.

"Sao cha nhại hông hiểu được con nhói gì?" (Sao cha lại không hiểu được con nói gì?)

Trước đây, Blake đã từng xấu hổ vì không thể phát âm tốt.

Nhưng sau trải qua một tháng nhỏ đi, anh ấy tỏ ra rất tự tin với cách phát âm của mình và thay vào đó, Blake lại đổ lỗi cho mọi người vì đã không hiểu nó.

Ngoài ra, những người ở Cung điện Amoria cũng hiểu Blake một cách đáng ngạc nhiên.

Nhưng, điều này có hơi quá không? Có ai có thể hiểu được anh ấy không?

Tenstheon mỉm cười thậm chí còn cho rằng điều đó có phần vô lý. Blake cũng rất vui khi phàn nàn với ông ấy.

"Ta xin lỗi. Con nói lại cho ta nghe đi ”.

Blake viết trên giấy thay vì nói.

[Việc xây dựng bờ kè trên sông Aul thế nào rồi ạ?]

Ồ, đó có phải là những gì anh ấy đang nói không?

Tenstheon trả lời,

"Chúng tôi sẽ bắt đầu một cách nghiêm túc vào tháng tới."

"À…"

Blake gật đầu.

"Blake, con giận sao?"

“… Cha hiểu tấc cả mọi người cơ mà.” (Cha hiểu tất cả mọi người cơ mà.)

Blake giận dữ thốt ra.

"Hả?"

“Dù Eunhan nói ngôn ngữ cụa mèo, cha vẫn hiểu tấc cả.” (Dù Eunhan nói ngôn ngữ của mèo, cha vẫn hiểu tất cả….)

Blake đang nói về thời điểm Eunhan biến thành một con mèo.

"Nó đáng lo vậy sao?"

“Con chỉ muốn nói điều đó…”

Rõ ràng là anh ấy đã thấy thất vọng.

Tensteon mỉm cười. Ông biết ơn vì Blake đã thành thật với ông.

"Ta sai rồi."

"Cũng đừng để Anthia và anh ta gặp nhau."

Tenstheon ngạc nhiên. Ancia rất quan tâm đến văn hóa phương đông, vì vậy ông nghĩ rằng họ sẽ hợp nhau.

Ông ấy ước rằng ba người họ có thể hòa thuận với nhau. Dù nghĩ vậy nhưng nó vẫn không thể thành sự thật vì Blake không muốn làm như vậy.

Nhưng Blake có vẻ không hài lòng với nó.

"Được, lần sau ta sẽ cẩn thận."

"Cha nhớ nha!"

Blake đã đưa ra một yêu cầu mới. Anh ấy hẳn thực sự ghét nhìn thấy Ancia và Eunhan.

“Được rồi, ta sẽ ghi nhớ điều đó.”

Tensteon gật đầu và ôm chặt lấy Blake.

"Blake."

"Vâng, ca."

Blake nói chậm và cẩn thận, nhưng lần này lại vẫn không phát âm được từ “cha”.

Tensteon vuốt tóc Blake còn đang ủ rũ.

"Blake, con có nhớ mình đã chơi trò trốn tìm ở đây không?"

Blake gật đầu.

"Có ạ."

"Giờ con có muốn chơi không?"

Nghe Tensteon hỏi, Blake lắc đầu.

"Con là một đứa trẻ chao?"

"Được rồi, con không phải là một đứa trẻ."

Anh ấy trở nên nhỏ hơn nhưng thực sự thì không phải là một đứa trẻ. Đứa trẻ từng trốn trong căn phòng này mỗi khi chơi trò trốn tìm nay đã trở thành người lớn rồi.

Tensteon hôn lên má Blake, nhớ lại quãng thời gian đã qua,

"Hừm!"

Ôi thằng con trai đã nhớn của ông!

Blake ghét nó, nhưng Tensteon lại mỉm cười hạnh phúc.

Ngày mai sẽ là tròn một tháng kể từ khi Blake bị nhỏ đi.

Hành động của Blake không hoàn toàn giống như một đứa trẻ, nhưng nó vẫn có một chút khác biệt so với khi anh ấy trưởng thành.

Đó là vì tâm trí của anh ấy đôi khi không chống chọi nổi với cơ thể trẻ con của mình.

Blake đã tha thứ cho Tensteon. Nhưng có thể là do anh ấy nhỏ đi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Blake trở lại cơ thể trưởng thành của mình? Sau đó thằng bé có còn gọi ông là “cha” không?

Tensteon không tự tin lắm.

Có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng trải qua khoảng thời gian ấm áp như vậy với Blake. Khoảnh khắc này có thể không bao giờ có trong tương lai nữa.

 

***

 

"Blake, uống cái này đi."

Tôi đưa ly sữa ấm cho Blake.

"Được, cảm ơn nàng."

“Cẩn thận chút, nó nóng lắm đấy.”

"Hông có đâu!"

Blake đang uống sữa cũng phải bày tỏ sự tức giận.

"Hả?"

"Ta hông phải là một em bé thật!"

"Nhưng chàng rất dễ thương đó."

Sữa vương lại thành một bộ râu trắng quanh miệng Blake. Ngón tay tôi nhẹ xoa đi chút sữa đó.

"Đúng là một đứa nhỏ mà."

Tôi nghĩ anh ấy nói vậy bởi vì anh ấy không thích bị đối xử như một đứa trẻ, nhưng anh ấy càng nhấn mạnh điều đó thì tôi càng muốn trêu chọc anh ấy.

"Hừm."

Trái với dự đoán rằng anh ấy sẽ hờn dỗi, anh ấy chỉ im lặng.

“Blake…?”

Anh ấy bị sao vậy?

“Hông chao đâu. Ngày mai ta chẽ trở lại bình chường. ” (Không sao đâu, ngày mai ta sẽ trở lại bình thường.)

Ừm, chỉ còn một ngày nữa thôi là Blake sẽ trở lại hình dạng ban đầu.

Bây giờ, anh có thể nói lời tạm biệt với bộ dạng này rồi.

Tôi vuốt ve đôi má phúng phính của Blake. Sau đó Blake hỏi với vẻ lo lắng.

"Nếu cơ thể ta không trở lại như cũ thì chao đây?"

"Chúng ta sẽ không thể tổ chức đám cưới."

"Sao cơ…?"

Blake trợn tròn mắt. Nó bất ngờ lắm sao?

"Ta không thể kết hôn với một đứa trẻ được."

"Ta chỉ nói đùa thôi. Ta sẽ đợi cho đến khi đứa bé lớn lên. Thế nên đừng khóc nữa nha. ”

Nhưng ngay khi nhìn thấy Blake buồn bã khóc như thế, tôi không thể cười hay trêu chọc anh ấy được nữa. Tôi ôm chặt và xoa dịu anh ấy.

Thế rồi tôi vẫn khiến Blake khóc vào ngày cuối cùng của anh ấy khi còn nhỏ.

 

***

Nắng ấm nhẹ lướt qua khuôn mặt tôi. Tôi trằn trọc quay người ôm chặt lấy chồng mình.

Nhưng có điều gì đó không ổn lắm. Anh ấy không vừa một vòng tay nữa, mà tôi còn cảm thấy cơ bắp rắn chắc.

Tôi trố mắt ngạc nhiên.

Thế rồi tôi nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông đẹp tới nỗi như thể không đến từ thế giới này.

Đôi mắt đỏ của anh ấy nhìn tôi với chiếc mũi hoàn hảo và đường viền hàm sắc nét như bước ra từ một cuốn sách, cũng như đôi môi hấp dẫn của anh ấy.

Cô cũng có thể nhìn thấy những cơ bắp rắn chắc ẩn sau chiếc áo sơ mi trắng, đôi tay dài có thể ôm cô bằng một tay và cả đôi chân dài nữa.

"Ta rất xấu hổ vì mới sáng ra mà vợ ta đã nhìn chằm chằm ta thế này rồi .."

Anh ấy thậm chí còn nói bằng giọng của một người đàn ông. Người đàn ông này là ···!

"Blake!"

Tôi bật ra khỏi giường. Blake cười dịu dàng.

"Vợ ơi, ta về rồi."

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 181
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.