Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 30

Chương 30 - Cây hoa trà đỏ và con ác thú (2)


 

Theo lời của Hoàng đế, tình trạng của Bá tước Bellacian ngày càng trở nên nghiêm trọng đến mức ông ta đã liên tục la hét và tự cào cấu bản thân. Người ta nói rằng ông ta đã bị Nữ thần nguyền rủa.

Tôi hề không cảm thấy thương tiếc một chút nào với tình cảnh của ông ta. Đó là quả báo mà ông ta phải gánh chịu sau những hành vi của mình. Dù gì đi chăng nữa, Bá tước Bellacian cũng không thể quay lại nữa.

Nữ bá tước biết điều đó nên bà ấy đã giao tất cả tài sản của Bá tước cho Diana.

Nhưng Diana không quan tâm đến gia sản hay công việc của gia đình Bá tước. Dù sao thì hầu hết tài sản của nhà Bellacian là do mẹ ruột của Ancia để lại. Nhưng bây giờ tôi đã là Thái tử phi, nên tôi không thể quản lí tất cả gia sản và tôi cũng không cần những thứ ấy.

Mặc dù vậy, tôi vẫn phải quan tâm Bá tước Bellacian trong khi Diana đang theo học tại Học viện. Thế nên tôi vẫn phải chú ý tới ông ta.

Một nghìn năm trước, vì yêu Philip mà Nữ thần ánh sáng đã ban cho ông ta sức mạnh ánh sáng của mình .

Nhưng Philip đã phản bội Nữ thần sau khi thành lập Đế quốc Asteric. Điều ấy đã khiến bà vô cùng phẫn nộ. Nữ thần ánh sáng đã lấy đi sức mạnh ánh sáng không chỉ của Philip mà còn của toàn bộ vùng đất này.

Cuối cùng, các pháp sư ánh sáng không thể sử dụng pháp thuật nữa và đền thánh cũng dần mất đi sức mạnh. Tất nhiên tất cả chỉ là bí mật.

Đền thánh nghiêm cấm người ngoài xâm nhập vào Thung lũng Hỗn Mang. Bọn họ nói rằng đó là nơi mà ma quỷ ẩn nấp và họ làm vậy là để bảo vệ thế giới khỏi Cánh cửa Bóng tối. Nhưng thực chất, đó chỉ là cái cớ để họ có thể độc chiếm những viên đá mana mang sức mạnh của ánh sáng. Không một cá nhân hay gia tộc nào được phép làm vậy để lấy được những viên đá mana.

Chỉ riêng đền thánh có quyền làm điều đó và họ duy trì quyền lực của mình bằng cách sử dụng sức mạnh ánh sáng trong đó.

Những gia tộc từng sử dụng ma thuật ánh sáng nhanh chóng rơi vào cảnh tan hoang và dần chìm vào quên lãng. Nhà Bellacian cũng không phải ngoại lệ. Họ là hậu duệ của Liontel Bellacian – một pháp sư ánh sáng vĩ đại, người đã thành lập Đế quốc Asteric cùng với Philip, nhưng sức mạnh của những thế hệ sau lại vô cùng yếu ớt.

Người thừa kế ánh sáng là nhân tố thiết yếu để đóng lại Cánh cửa Bóng tối, nhưng sức mạnh của những người thừa kế này đã dần suy yếu tới nỗi người ta không thể nhận ra ai mới thực sự là người thừa kế ánh sáng.

Một bảo vật được gọi là "Nước mắt ánh sáng" có thể xác định ai là người thừa kế ánh sáng có phải là Người thừa kế ánh sáng đã được truyền lại. Thế nhưng nó đã biến mất từ khi nào chẳng hay.

Mặc dù đã mất gần hết sức mạnh nhưng nhà Bellacian vẫn giữ được một phần sức mạnh ánh sáng của họ.

Và sức mạnh của Diana đủ để hóa giải lời nguyền của Nữ thần.

Mặc dù cô ấy vẫn chưa thức tỉnh sức mạnh của mình. Trong thư viện của nhà Bellacian có nhiều cuốn sách khác nhau về ma thuật ánh sáng và Lời nguyền của Nữ thần.

Bá tước nuôi rất nhiều người hầu trong dinh thự, và tất cả bọn họ đều hùa theo Gilbert Bellacian mà chỉ trích Ancia.

Diana nói rằng cô ấy đã đuổi tất cả những người hầu đã gấy rối với Ancia trước khi cô ấy vào học viện, vì vậy nên đám người hầu chỉ còn lại một số ít.

“Tao đã bảo mày nên ở yên trong phòng của mình. Tại sao mày lại ra đây?! ”

Mỗi bước đi đều nhắc nhở tôi về những gì Ancia đã phải trải qua trong dinh thự. Tôi không phải là Ancia thật, và bản thân tôi cũng chưa từng trải qua điều đó.

Thế nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nỗi u uất của cô ấy từ tận sâu trong ký ức.

Tôi chỉ vừa mới đến, nhưng tôi đã ngay lập tức muốn quay trở lại Cung điện Amoria, nơi mà Blake đang ở. Tôi vội vã đến thư viện của Bá tước Bellacian.

Tuy nhiên, đối với một gia tộc lâu đời, chất lượng và số lượng sách ở đây lại khá kém.

Mặc dù có rất nhiều cuốn sách nói về sức mạnh của ánh sáng, nhưng chúng đều là những cuốn sách thông thường.

Tôi cũng đến văn phòng Bá tước Bellacian, nhưng nơi đó còn thảm hại hơn. Dường như những cảnh vật được trang trí xa hoa lộng lấy trước đây trong dịnh thự nhà Bellacian đã hoàn toàn biến mất.

Mặc dù tôi đã đọc một vài cuốn sách, nhưng vẫn không thể tìm thấy bất cứ manh mối gì về lời nguyền.

"Vậy tất cả những quyển còn lại nằm ở nhà kho sao?"

Người quản gia đã dẫn đường cho tôi đến đó. Tôi mở cửa bằng chìa khóa mà Diana đã đưa cho tôi. Cánh cửa nặng nề mở ra.

Tôi vào trong với sự mong đợi nhưng rất nhanh chóng lại phải thất vọng. Nó chứa đầy vàng, đồ trang sức và tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, nhưng không có bất kì vật gia truyền nào của gia tộc. Tôi nghe nói rằng họ thậm chí đã bán "Nước mắt ánh sáng" để trang trải chi phí rồi, vì vậy mà đã không còn lại vật gia truyền nào khác.

Khi tôi kiểm tra lại những sổ sách, có vẻ như hầu hết các món đồ trang sức và tác phẩm nghệ thuật mới được mua gần đây. Tất cả đều được mua bằng tiền mà mẹ ruột của Ancia mang đến.

Tất nhiên, những món đồ trang sức và tranh vẽ đều sẽ gây chú ý nếu chúng được đem ra đấu giá, nhưng chúng không phải là những gì tôi đang tìm kiếm. Vì vậy, tôi đã lên xe ngựa quay trở về. Tôi không mong đợi gì nhiều trở về tay không như thế này khiến tôi cảm thấy có phần trống trải.

Tôi không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về lời nguyền, nhưng tôi nghĩ ít nhất cũng có thể tìm được một vài thông tin về ma thuật ánh sáng hoặc người thừa kế ánh sáng.

“Khi đó mày đáng lẽ phải chết với mẹ mày luôn! Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của mày thôi cũng khiến tao muốn nôn ra rồi! ”

Ngay cả sau khi tôi rời khỏi dinh thự, giọng nói của Gilbert Bellacian vẫn vang lên bên tai tôi. Những ký ức tồi tệ choáng ngợp trong tâm trí.

Tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Đến cả tiếng xe ngựa lạch cạch cũng khiến tôi phát ốm.

“Thưa Thái tử phi, trông người không được ổn lắm. Có vấn đề gì không ạ? ”

Melissa ở đối diện lo lắng lên tiếng hỏi tôi.

"Ta thấy không khỏe lắm."

"Vậy chúng ta dừng xe lại nhé?"

Tôi im lặng gật đầu. Cỗ xe dừng lại giữa cánh đồng mênh mông.

"Thần có nên gọi bác sĩ không ạ?"

"Không sao cả. Chỉ là hơi say xe một chút. Bây giờ ta cảm thấy tốt hơn rồi. ”

Cơn rùng mình biến mất đôi chút khi tôi hít thở làn gió thanh mát. Tôi không phải là Ancia thật, nhưng tôi không biết tại sao tôi lại đau đến như vậy mỗi khi ký ức của cô ấy ùa về.

Tôi không thể chờ đợi thêm nữa. Thực sự rất muốn nhìn thấy con thỏ dễ thương của tôi. Mỗi khi nhìn thấy Blake, mọi đau đớn như được chữa lành ngay lập tức.

Khi chuẩn bị trở lại xe ngựa, tôi chợt nhìn thấy một người đàn ông bước tới từ phía xa.

Richard đứng trước một cây hoa trà nhỏ giữa cánh đồng. Đứng nhắm mắt một mình, có một cảm giác cô đơn sâu thẳm đang vây lấy anh ta.

Có lẽ hôm nay là ngày đó chăng? Tôi nhớ lại một cảnh trong cuốn tiểu thuyết gốc.

Richard là nam chính của "Tiểu thư và Quái vật". Anh ta cũng là một người đàn ông đầy mưu mô, thậm chí còn lợi dụng nữ chính vì lòng tham của mình. Tuy là hèn hạ như thế nhưng Richard lại khá nổi tiếng. Đó là vì quá khứ và hoàn cảnh bi thảm của anh ta.

 

***

 

Mẹ của Richard là một nô lệ người Roum.

Người Roum là bá chủ của phương Tây suốt một nghìn năm trước đây. Họ trị vì Đế chế Zelcan và được cho là đã áp bức bóc lột người dân đế quốc để tận hưởng thú vui xa xỉ khủng khiếp.

Nữ thần Ánh sáng vô cùng tức giận trước sự độc ác của bọn họ nên đã ban cho Philip sức mạnh để đánh đuổi bọn chúng.

Cuối cùng, Đế chế Zelcan sụp đổ, Đế chế Asteric được thành lập. Vương quốc đã bị phá hủy bởi những hành vi xấu xa của họ, nhưng những người Roum không thể chống lại.

Họ mơ về sự hồi sinh của Đế chế Zelcan và đốt cháy Cung điện Tenlarn *, nơi Hoàng đế Philip sinh sống. Họ đốt cả những cuốn sách để không một ai có thể có được ngôn ngữ và tri ​​thức của mình.

TL Lưu ý: Tôi chỉ đánh vần cách viết của tiếng Hàn. Sẽ có nhiều bối cảnh hơn trong các chương sau nên tên có thể thay đổi.

Trong Đế chế Zelcan, những kiến ​​thức chỉ được giới hạn truyền bá trong tầng lớp thượng lưu. Họ gọi nó là ngôn ngữ của Chúa ban cho người Roum.

Rất khó để có thể học được nó, và sau khi tất cả các sách và tài liệu khi ấy biến mất, “Ngôn ngữ của Chúa” đã không được lưu truyền đến tương lai và cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.

Phong trào phục hưng của Đế chế Zelcan bị đánh bại. Từ đó người Roum đã bị biến thành nô lệ.

Thậm chí sau một khoảng thời gian dài trôi qua đi, người ta vẫn không tha thứ cho những tội ác áp bức của người Roum trước đây và hơn hết là khiến cho ngôn ngữ của Chúa biến mất.

Ngay cả bây giờ, họ vẫn tiếp tục là đối tượng khinh miệt của người dân đế quốc. Ngay cả khi một nghìn năm đã trôi qua, họ vẫn bị coi là thấp kém nhất trong số những nô lệ. Khi vợ của Công tước Cassil mang thai, ông ta lên giường với một nô lệ xinh đẹp người Roum và sinh ra Richard.

Arnold Cassil đã vô cùng phẫn nộ. Ông ta vốn chỉ muốn vui chơi chứ không hề có ý định sinh con ngoài giá thú.

Ông ta không thừa nhận Richard là con của mình nên đã nuôi nấng cậu không khác một nô lệ. Nhưng Richard vẫn là giọt máu của ông ta. Frank tuy rằng là con trai cả của Công tước Cassil nhưng anh ta lại chỉ được cái kiêu ngạo và ngu ngốc.

Mặt khác, Richard trông giống mẹ của mình. Mặc dù còn nhỏ nhưng trí thông minh của cậu bé lại rất phi thường.

Cuối cùng, Công tước Cassil quyết định công nhận Richard là đứa con ngoài giá thú của mình vì ông cần một người để trợ giúp Frank.

Richard đã rất vui vì điều ấy.

Nếu làm tốt có lẽ anh ta sẽ được tha thứ và thậm chí có thể đứng lên bênh vực mẹ mình. Anh tràn đầy hy vọng, nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu.

Vào mùa đông lạnh giá, mẹ của Richard bị ốm nặng. Đó là một cơn cúm khủng khiếp.

"Con sẽ tới gặp Công tước để xin giúp đỡ."

"Không có gì to tát đâu mà. Mẹ ổn. Đừng nói gì cả. "

Mẹ khuyên can Richard. Tuy nhiên, anh ta đã cảm thấy vô cùng có lỗi và đau lòng thay cho mẹ mình - người đã phải chịu đựng bệnh tật mà làm việc quần quật. Richard đến gặp Công tước Cassil và cầu xin.

“Thưa ngài, mẹ của con đang bị ốm. Xin người rủ lòng thương gọi một bác sĩ cứu mẹ con. Con sẽ học chăm chỉ hơn. Con cũng sẽ giúp Frank. Vì vậy, xin người làm ơn giúp con một lần ”.

Anh tha thiết cầu xin và chỉ mong mẹ mình được thoải mái một chút. Thế nhưng đôi mắt của Công tước lóe lên dữ dội khi nghe những lời của Richard.

“Con đàn bà đó bị ốm à? Đó không phải là Tancinol phải không? "

"Gì ạ? Tancinol? ”

Cậu bé Richard cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cậu không biết "Tancinol" là gì. Nhưng Công tước không trả lời cậu.

Nữ công tước và những người từng coi mẹ Richard như cái gai mắt khiến cậu tin rằng bà đã mắc Tancinol. Công tước đã ra lệnh giết mẹ của Richard mà không hề xác nhận bất cứ điều gì.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 30
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.