Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 31

Chương 31 - Cây hoa trà đỏ và con ác thú (3)


 

Richard cầu xin mọi người cứu sống mẹ mình, nhưng không ai nghe lời cậu bé. Mẹ cậu bị giết và chôn cất ngay sau đó.

Richard thậm chí còn không được nhìn thấy thi thể của mẹ mình lần cuối. Cậu bị giam lỏng trong một nhà kho xập xệ trên một ngọn núi hẻo lánh. Chỉ sau khi được xác nhận rằng cậu không bị nhiễm “Tancinol” thì cậu bé mới được phép trở về nhà.

Sau nửa năm , không một ai chào đón Richard khi cậu quay trở lại.

Richard đến thư viện, phớt lờ những lời đàm tiếu và ánh mắt khinh miệt của mọi người.

Cậu tìm đọc những cuốn sách viết về ‘Tancinol’.

Người Roum là những người đầu tiên bị nhiễm ‘Tancinol’. Căn bệnh này được đặc trưng bởi tỷ lệ lây nhiễm và tử vong rất cao. Các đốm đen sẽ xuất hiện trên toàn bộ cơ thể của nạn nhân và đôi mắt chuyển sang màu đỏ ngầu.

Nó cũng được gọi là lời nguyền thứ hai của Nữ thần vì nó cũng xuất hiện những dấu hiệu giống với lời nguyền của Blake. Giống như Người thừa kế lời nguyền trong Hoàng gia, Nữ thần Ánh sáng đã hạ thấp địa vị của người Roum và cũng  trừng phạt bọn họ bằng việc tạo ra căn bệnh quái ác như một lời nguyền rủa . 

Richard đã tìm ra lý do tại sao mẹ cậu không muốn bất cứ ai biết rằng bà đang bị bệnh và ngăn cản cậu khi mà cậu muốn gọi bác sĩ tới chữa bệnh cho bà. Nếu ai đó nghe nói rằng một người Roum bị ốm, họ sẽ giết họ ngay lập tức ngay cả khi chỉ mới nghi ngờ họ nhiễm ‘Tancinol’. Đó là lý do tại sao bà đã phải chịu đựng nó.

Richard nghiến răng.

Cậu nghĩ rằng chính bởi vì cậu mà mẹ cậu mới phải chết. Nhưng thay vì đau buồn, Richard thề sẽ trả thù tất cả bọn họ.

Richard ngấu nghiến tất cả những cuốn sách về ‘Tancinol’ trong thư viện. Vì vậy mà cậu cũng biết một sự thật. Mẹ cậu không  chết vì bị nhiễm ‘Tancinol’. Các triệu chứng của bà  ấy hoàn toàn khác với những biểu hiện của Tancinol.

Trên cơ thể của bà ấy không hề xuất hiện các đốm đen, không có thay đổi nào về ngoại hình và cũng không hề nôn ra máu. Nhưng Công tước Cassil đã thẳng tay giết chết mẹ cậu mà không hề xem xét về điều đó.

Công tước Cassil không cho cậu biết về nơi chôn cất mẹ mình. Richard cũng không hỏi lại ông ta. Cậu đã mua chuộc và đe dọa những người hầu kia, tự mình tìm tới mộ của bà . Mẹ cậu được chôn cất trên một cánh đồng hoang vắng. Richard đã trồng những bông hoa trà đỏ mà mẹ cậu vô cùng yêu thích , thay cho tấm bia mộ ở nơi bà ngủ say.

Cậu đã hứa sẽ trả thù cho mẹ mình, lấy đi tất cả mọi thứ  của nhà Cassil và giết hết những kẻ ghê tởm đó.

Công tước xứ Cassil vẫn đang âm mưu đoạt vị, chiếm lấy Ngai vàng hằng mong ước.

Richard mỉm cười trong lòng, giả vờ làm theo ý muốn của ông ta.

‘Ngai vàng sẽ là của ta. Ta sẽ ngồi trên vị trí tối cao của Đế quốc. Tất cả những kẻ thù đã khinh thường ta sẽ phải quỳ gối dưới chân ta. '

Từ đó Richard trở thành một con người hoàn toàn khác. Cậu bé ngây thơ chỉ mong thoát khỏi thân phận nô lệ ngày nào giờ đây đã trở thành một người đàn ông với hoài bão lớn lao và đầy ám ảnh.


 

***

Tôi nhìn Richard đứng đó. Tác giả nói rằng mỗi lần đến thăm mộ mẹ mình là một lần anh ta sẽ thề sẽ trả thù Công tước.

Anh ta vẫn luôn như vậy sao?

Tôi không biết suy nghĩ của Richard là gì, nhưng tôi không cảm thấy bất kỳ sự thù hận hay tham vọng sôi sục nào mỗi khi tôi nhìn thấy anh ta. Anh ta vốn chỉ là một cậu bé cô độc. Ngay cả vết thương trên cổ cũng là do anh ta cố cứu mẹ mà bị lôi ra ngoài.

Richard mở mắt ra. Mắt chúng tôi chạm nhau.

Bình thường , Richard vẫn luôn treo lên khuôn mặt nụ cười ngạo mạn cùng những câu bình luận sến sẩm ngay khi anh ta nhìn thấy tôi, nhưng bây giờ anh ta quay đầu đi bước đi như thể không hề nhìn thấy tôi.

Vẻ mặt như vậy khiến anh ta trông có vẻ khá cô đơn, vì thế mà tôi không thể bỏ mặc anh ta được.

"Melissa, ta sẽ quay lại sau khi chào ngài Cassil."

"Chúng ta đi cùng nhau nhé? "

"Không sao đâu. Ta sẽ quay lại ngay thôi. "

Tôi một mình đi về phía Richard. Cảm giác được tôi đến gần nên anh ta quay lại lần nữa.

"Đã lâu không gặp, thưa ngài Cassil."

“Ta không biết mình sẽ gặp em ở đây, có vẻ như ta đã gặp may rồi.”

Richard nở nụ cười đặc trưng của anh ta và làm như thể mình chưa bao giờ né tránh ánh nhìn của tôi.

Nhưng trái ngược với nụ cười thoải mái kia , đôi mắt anh đã cứng lại.

"Những bông hoa này đẹp quá."

“Đó là vật tưởng niệm. Có một người phụ nữ mang dòng máu Roum được chôn cất ở đây. "

Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi không nghĩ Richard sẽ tự mình nói ra điều đó.

Nó vẫn luôn một bí mật về việc mẹ của Richard là người Roum. Công tước Cassil đã giấu kín điều đó vì danh dự của gia đình mình. Mà chính  Richard cũng hề nhắc đến điều đó với Diana – người mà anh ta yêu thương.

Anh ấy không bao giờ tâm sự điều đó với bất kỳ ai.

Tất nhiên, tôi biết đó là một bí mật, nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên khi anh ta lại đề cập trực tiếp như vậy.

Richard nói thêm: “Thế nên em nên lùi lại một chút thì tốt hơn”.

Có lẽ anh ta đã coi sự im lặng của tôi như sự khinh thường. Ít nhất thì anh ta không  hề có vẻ ngạc nhiên, như thể đã đoán trước được rằng tôi sẽ phản ứng như thế này.

"Đó là người quen của anh sao?"

“Không phải, ta chỉ tình cờ nghe nói về nó thôi. Người phụ nữ ấy đã chết vì nhiễm Tancinol ”.

Tôi ngạc nhiên trong giây lát, nhưng tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ tiết lộ quá khứ của mình một cách đầy đủ như thế.

Tôi im lặng chào và buộc một chiếc khăn tay vào nhánh hoa trà.

"Em đang làm gì vậy?"

“Ta nghe nói rằng đây là nghi thức lễ tang của người Roum.”

Người Roum vẫn luôn bị khinh miệt trong suốt một nghìn năm qua. Ngôn ngữ được sử dụng bởi Đế chế Zelcan đã biến mất và trở thành một ngôn ngữ cổ, và một ngôn ngữ mới đã thay thế nó trong Đế chế mới.

Tuy nhiên, sự tức giận của người dân vẫn chưa được xoa dịu, thế nên họ không cho phép người Roum sử dụng ngôn ngữ mới. Khi một người Roum chết, họ sẽ không được lập bia mộ. Như phong tục của người Roum, thay vì dâng hoa lên bia mộ thì họ sẽ buộc khăn tay vào nhánh cây hoặc trồng những cây hoa mới trên mộ.

“… .Em đang làm điều ấy cho một người Roum ư?”

"Có lý do gì mà ta không thể làm đâu chứ?"

Đó không phải vì bà ấy là mẹ của Richard. Cả cuộc đời bà ấy đã phải sống trong sự đè nén và áp bức chỉ bà vì là một người  Roum . Tới cuối cùng vẫn phải chết một cách thê thảm. Vì thế mà tôi muốn dành một chút an ủi cho linh hồn của bà ấy.

"Em không biết Tancinol là gì không?"

Anh ta giễu cợt. Sự dịu dàng giả tạo trong giọng nói của Richard mọi khi đã hoàn toàn biến mất.

"Ta biết."

"Em không hề biết rõ về nó."

“Làm sao chúng ta biết được nó có thực sự là Tancinol hay không chứ? Ta đã nghe nói rằng có nhiều trường hợp người Roum bị giết chỉ vì nghi ngờ rằng họ nhiễm Tancinol. Ngay cả khi nó thực sự là Tancinol thì cũng không còn bất kỳ tàn tích nào sót lại ở đây. "

"Lời nguyền của Nữ thần vẫn có thể lây nhiễm."

"Ta không tin điều đó."

Một cơn gió mạnh thổi qua khiến cho chiếc khăn tay gần như bị bung ra. Khi tôi thắt chặt lại chiếc khăn tay, Richard đã nắm lấy tay tôi.

 “ Em đang say hay nghĩ rằng bản thần mình chính là Thánh và có theerbao dung tất cả những con quái vật trong thiên hạ này?!”

Anh ta mất bình tĩnh và hét lên.

Anh ta không giận tôi. Đó chỉ là sự tức giận và tội lỗi mà anh đã kìm nén từ khi mẹ anh mất. Nỗi phẫn uất không thể trút ra bấy lâu nay.

Richard trong ‘Tiểu thư và Quái vật’ lớn hơn Blake và Diana sáu tuổi và vừa mới trưởng thành. Thế nhưng ở anh ấy lại co vẻ từng trải và trưởng thành hơn hẳn những người đồng trang lứa.

Luôn lạnh lùng và tính toán, làm bất cứ việc gì cũng luôn có kế hoạch.

Tôi nghĩ rằng Richard bây giờ cũng có tính cách như thế.

Nhưng cũng không hẳn là như thế.

Anh ta giống như vẫn còn là một cậu bé chưa trưởng thành ẩn chứa nhiều vết thương lòng.

“Ồ, ta chưa bao giờ nghĩ ta là một thánh mẫu. Ta chỉ không thích những nỗi sợ hãi vô căn cứ. "

"Nỗi sợ hãi vô căn cứ?"

Khi tôi sống ở Hàn Quốc, tôi có một vết sẹo lớn ở bắp chân. Đó là do một tai nạn xe hơi khi tôi còn nhỏ. Tai nạn khiến bố mẹ tôi đều ra đi mãi mãi, thế nên tôi về sống cùng bà ngoại ở quê.

Tôi không bận tâm về vết sẹo lắm vì tôi có thể mặc quần dài mỗi ngày. Nhưng sau đó, tôi trở thành một nữ sinh cấp hai. Đồng phục của trường là áo cùng chiếc chân váy ngắn tới đầu gối.

"Đó là gì thế ? Trông gớm quá!! ”.

"Nó có phải là một bệnh ngoài da không vậy?"

Vào ngày khai giảng cấp hai của tôi, lũ trẻ hét lên khi nhìn thấy vết sẹo, rồi bỗng chốc tôi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Bọn trẻ cô lập tôi cho đến tận cuối học kỳ.

Tôi nghĩ đó là vì vết sẹo trông  thật xấu xí. Vì thế mà tôi đã nói hoàn cảnh của mình hiện tại và xin nhà trường cho phép tôi được mặc quần. Nhưng dù không nhìn thấy vết sẹo, họ vẫn xa lánh tôi.

Mỗi khi tôi đến gần, bọn họ sẽ ngay lập tức trở nên tức giận hoặc sợ hãi, như thể vết thương xấu xí của tôi sẽ lây sang họ vậy. Kể từ ngày ấy, tôi đã nhận ra một điều. Không phải họ ghét tôi. Đúng hơn là họ sợ hãi. Họ đối xử với tôi như thể tôi là mầm mống vì nỗi sợ hãi vô căn cứ đó.

Thật là nực cười.

Nó trông có vẻ gớm ghiếc, nhưng nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi và nó cũng không phải là một bệnh da liễu truyền nhiễm gì cả.

Dùng sự thật để mà thuyết phục là vô dụng khi mà nỗi sợ hãi vô căn cứ đã ăn sâu vào tâm trí họ.

Người dân trên thế giới này nói xấu 'Người thừa kế lời nguyền' và gọi họ là quái vật, đồng thời coi rẻ người Roum như những người bị Nữ thần bỏ rơi. Cuối cùng, tôi đã nhận ra rằng những cảm giác như vậy chính là được sinh ra từ nỗi sợ hãi vô căn cứ của họ.

Khi ‘Người thừa kế lời nguyền’ chết, lời nguyền sẽ được chuyển cho một thành viên khác của Hoàng tộc. Và lời nguyền chưa bao giờ chuyển sang bất kỳ ai khác ngoài thành viên của Hoàng gia.

Tuy nhiên, mọi người vẫn luôn run sợ mỗi khi nhìn thấy nó. Mặc dù chưa có bất cứ tiền lệ nào về việc lời nguyền lây nhiễm sang người khác ngoài Hoàng tộc trong suốt ngàn năm qua.

"Lời nguyền đã lây nhiễm sang một người hầu cận của người thừa kế đấy."

"Ta nghe nói rằng một cô gái cũng đột nhiên mắc bệnh rồi chết khi mà chỉ vừa mới chạm mắt với người thừa kế thôi."

Những tin đồn vô căn cứ như vậy lan truyền khắp Đế quốc, và lúc nào chẳng hay, bọn họ đã thực sự coi nó là sự thật.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 31
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.