Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 33

Chương 33 – Mèo con thích gì? (1)


 

"Gì?! Nếu mày không đi thì đã không xảy ra chuyện gì! ”

Frank hét lên một cách vô liêm sỉ. Công tước xứ Cassil gật đầu và tham gia cùng con trai mình.

“Frank nói đúng đấy. Richard, tao nhận mày từ  khi còn nhỏ là vì tao thấy mày khả năng hỗ trợ Frank. Sự kém cỏi của mày đã  gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho ngân sách của chúng ta mà mày vẫn còn dám đổ lỗi cho Frank? "

"Con xin lỗi. Là con đã lỡ lời. "

Richard cúi đầu. Bất chấp lời xin lỗi của anh ta, Công tước và Frank vẫn tiếp tục chửi rủa thậm tệ.

Richard đã trở lại địa ngục.

Sau khi gặp Ancia, anh ta như thoáng nhìn thấy ánh sáng  xua tan đi bóng tối mịt mù.

“Ngài Cassil, ngài là một người tài năng. Nếu ngài sử dụng khả năng của mình đúng chỗ, vinh quang và những phước lành sẽ đến với ngài ”.

Cô ấy đã nói như vậy. Nhưng liệu một ngày tươi sáng có đến ngay cả khi anh ta trở thành một người tốt? Mẹ anh cũng thật sự rất tốt, nhưng bà vẫn bị chà đạp, bị bỏ rơi, bị chế giễu và thậm chí là đã bị giết chết.

Sinh ra với dòng máu của người Roum bị Nữ thần Ánh sáng ruồng bỏ đồng nghĩa với việc mãi mãi phải sống trong bóng tối và không bao giờ có thể nhìn thấy được ánh sáng.

Nếu một người không có gì trong tay cố gắng trở nên tốt đẹp, họ sẽ chỉ bị lợi dụng mà thôi.



 

Nếu không muốn bị lợi dụng, anh ta chỉ có thể leo lên cao hơn. Anh ta phải ở một vị trí mà anh có thể chà đạp lên tất cả mọi người. Đó chính là vị trí Hoàng đế mà Công tước và Frank vẫn luôn hằng  mong muốn cuối cùng sẽ rơi vào tay anh ta.

Richard xóa đi những lời nói của Ancia khỏi tâm trí. Sâu trong vực thẳm nơi trái tim anh, ngay cả ánh sáng nhỏ nhoi cũng tắt dần rồi tan biếnkhi dục vọng sâu thẳm của anh ta lại trỗi dậy.

‘Hoàng đế’ và ‘Ancia’.

Anh ta muốn Ancia. Richard đã nhìn thấy ánh sáng lần đầu tiên kể từ khi mẹ anh qua đời.

Anh ta muốn Ancia ở bên cạnh mình mãi mãi.

Anh ta muốn có được cô như muốn một viên ngọc xả xỉ, nhưng Richard cũng bị rung động bởi một cảm giác khác ngoài sự chiếm hữu ngày hôm nay. Ancia giống như một tia sáng đối với anh ta, kẻ đang lang thang trong bóng tối.

Nếu cô muốn anh ta xưng hô với cô là 'Thái tử phi'? Anh ta sẽ gọi cô ấy bất cứ lúc nào. Anh ta có thể nắm quyền kiểm soát Cung điện và sau đó biến cô trở thành bạn đời của mình. Ancia sẽ là Thái tử phi và Hoàng hậu của anh ta.

***

Tenstheon đã làm tất cả những gì mà Ngài ấy có thể cho tôi.

Ông ấy cho tôi bất cứ thứ gì mà tôi muốn và nếu tôi muốn học cái gì, ông ấy cũng sẽ mời giáo viên giỏi nhất trong lĩnh vực đó cho tôi.

Tôi đã chăm chỉ học và dạy cả Blake nữa.

Hôm nay , chúng tôi đã học lịch sử trong phòng của tôi.

“Điện hạ, một ngàn năm trước đây, ở Đế quốc Zelcan, chỉ giới quý tộc mới được phép biết chữ. Bản thân ngôn ngữ của người Zelcan rất phức tạp và khó học, những cuốn sách thời đó cũng rất đắt đỏ vì chúng dùng loại giấy da đắt tiền để làm. ”

“Họ đã đốt hết những cuốn sách đó đúng không?”

"Đúng vậy! Khi Đế quốc Zelcan sụp đổ và Đế quốc Asteric được thành lập, người Roum bắt đầu một phong trào phục hưng Zelcan. Phong trào phục hưng do Hoàng tử Rakshul thứ năm của Đế quốc Zelcan lãnh đạo, ngày càng trở nên khủng bố hơn, và họ thậm chí còn phóng hỏa đốt * Cung điện Tenlarn của Hoàng đế Phillip… ”

 Tôi đang giải thích về lịch sử của Đế quốc cho Blake, thì đột nhiên, tôi đầu tôi trở nên trống rỗng.

[Có phải ngươi không? Là ngươi đã châm lửa đúng không?]

Đột nhiên, giọng nói thô bạo của một người phụ nữ trong ngọn lửa rực hừng hực cháy xuất hiện trước mắt tôi. Đó là nơi mà vô số vàng bạc châu báu,  đèn lồng trang trí bị nhấn chìm trong biển lửa.

'Đây là sao chứ?'

[Sao ngươi có thể làm vậy chứ?!]

Tôi nghe ai đó đang hỏi với giọng bực tức. Tôi có thể cảm nhận được sự tức giận của người phụ nữ kia.

[Mở nó ra! Mở nó ra ngay!]

Người phụ nữ gào lên. Mọi thứ xung quanh cô đều lấp lánh bằng vàng, nhưng có một tấm đá thô ráp ở một bên không phù hợp với vẻ lộng lẫy với phần còn lại của nơi này.

'Chuyện gì vậy?'

Tôi chóng mặt và cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng rồi tôi đã nghe thấy giọng nói của Blake.

“Ancia! Ancia! Chuyện gì vậy? Ancia? ”

Ngay khi tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của cậu ấy, đầu óc tôi dường như thanh tỉnh lại.

"Ancia, nàng bị ốm sao?"

"Không, ta chỉ bị mất tập trung một chút thôi."

Tôi lắc đầu theo phản xạ. Tôi không muốn khiến Blake phải lo lắng về điều gì.

"Có thật không?"

"Thật mà. Giờ chúng ta tiếp tục học nhé. "

Blake quay trở lại chỗ ngồi của mình rồi nhìn tôi chằm chằm. Tôi quay lại bài học với một nụ cười thật tươi để trấn an cậu ấy.

“Ngọn lửa đã thiêu rụi Cung điện, nhưng Hoàng đế Phillip vẫn bình an vô sự. Rakshul đã được báo trước rằng phong trào phục hưng sẽ thất bại nên ông ta đã tiêu hủy hết toàn bộ sách, bảng đá, và bất cứ thứ gì được viết bằng ngôn ngữ của Đế quốc Zelcan. Khi đó, Rakshul đã nói điều này với những người theo phe của mình… ”.

Tôi chỉ tay vào một câu trong cuốn sách và Blake đọc thành tiếng.

“Lịch sử và kiến ​​thức về vùng đất này thuộc về Đế quốc Zelcan. Nếu Đế quốc Zelcan biến mất, tất cả những tri ​​thức về thế giới này cũng sẽ biến mất, và nếu Đế chế Zelcan lại lần nữa ngự trị, những tri ​​thức sẽ quay trở lại ”.

“Người đọc rất tốt. Rakshul đã cố gắng tiếp tục phong trào phục hưng Zelcan bằng cách sử dụng tri ​​thức về ngôn ngữ của người Roum như một vũ khí. Thế nhưng vì không thể loại bỏ hết tất cả những cuốn sách và bảng đá mà người Roum có nên chúng đã tấn công nhà thờ và cả các thư viện ”.

Blake say sưa lắng nghe lời giải thích của tôi. Học lịch sử khá nhàm chán, nhưng tôi rất tự hào và hạnh phúc khi thấy cậu ấy vẫn luôn gật đầu với đôi mắt sáng rực rỡ.

“Hoàng đế Phillip đã tạo ra một ngôn ngữ mới, và truyền bá ngôn ngữ này đến mọi người thông qua những cuốn sách. Điều này giúp cho ngôn ngữ mới nhanh chóng trở nên phổ biến, và khiến ngôn ngữ của Đế chế Zelcan – thứ ngôn ngữ vốn đã thống trị vùng đất này từ lâu, hoàn toàn biến mất và được gọi là “ Ngôn ngữ cổ ”.

Ai cũng có cái tốt cái xấu. Hoàng đế Phillip đã phản bội Nữ thần và khiến lời nguyền xảy ra, nhưng đồng thời, ông ta cũng tạo ra một ngôn ngữ dễ học cho dân thường và loại giấy rẻ hơn, giúp giảm đáng kể tỷ lệ mù chữ của Đế quốc.

“Nếu người Roum không đốt những cuốn sách của họ, thì liệu ngôn ngữ Cổ có được truyền lại cho đến ngày nay không?”

"Có lẽ là có. Nhưng nó sẽ không được gọi là một ngôn ngữ Cổ. Thay vào đó, nó sẽ được gọi là ngôn ngữ Hoàng gia. "

Blake cười trong suốt cả buổi học, chăm chú lắng nghe và thậm chí là đặt câu hỏi.

Trong câu chuyện gốc, kết cục là Blake đã thua Richard. Sau đó, Richard kiêu ngạo mà nói với cậu rằng cậu không đủ nỗ lực để xứng đáng trở thành Hoàng đế.

Anh ta cười nhạo Blake và nói, "Ngay cả khi lời nguyền được hóa giải, ngươi cũng không xứng đáng với ngôi vị Thái tử bởi vì ta, ta mới là người đã cống hiến cả cuộc đời mình để trở thành Hoàng đế, nhưng ngươi thì ngược lại, ngươi đã không làm bất cứ điều gì."

Thật là nhảm nhí.

Mặc dù Blake là Thái tử, nhưng cậu đã không được học hành đến nơi đến chốn.

Các quý tộc và linh mục luôn theo dõi sát sao để xem liệu Hoàng đế có thực sự từ bỏ Người thừa kế lời nguyền hay ông có hối hận hay không.

Nếu họ thấy rằng Tenstheon có bất kỳ dấu hiệu tình cảm nào với con trai mình, bọn họ sẽ ngay lập tức ép ông phải phế truất Blake khỏi vị trí Thái tử và giam cậu ở hòn đảo phía Nam.

Tenstheon biết điều đó nên vẫn luôn cẩn thận. Ông chỉ để Blake tự đọc sách một mình chứ không hề mời thầy dạy dỗ đàng hoàng cho cậu ấy.

Ngoài ra….

"Điện hạ, người ổn chứ?"

Bàn tay nhỏ bé của Blake đột nhiên run lên. Lời nguyền không chỉ dừng lại ở việc khắc những văn tự đen tuyền lên cơ thể, mà nó đi kèm với một cơn đau xuyên thấu.

Không những thế mà cơn đau không chỉ dừng lại ở một bên thân trái – nơi bị khắc những văn tự lời nguyền mà ngay cả bên phải cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Những dòng văn tự của lời nguyền đã không lan rộng thêm trong ba năm qua, nhưng nỗi đau vẫn chưa hề biến mất.

Nỗi đau khiến những người thừa kế lời nguyền khó có thể sinh hoạt như người bình thường, bao gồm cả việc học hành.

"Ừm. ta không sao đâu."

Blake cười rạng rỡ hạ cánh tay phải đang run rẩy của mình xuống.

Cậu ấy luôn nói rằng nó ổn mà hầu như chẳng bao giờ bộc lộ những khó khăn ấy.

"Chúng ta nên kết thúc buổi học ở đây thôi."

"Được."

Tôi tiến lại gần và nắm chặt tay cậu. Bàn tay đã lạnh ngắt.

“Tốt hơn là người nên ngừng luyện kiếm một thời gian.”

"Nhưng hôm qua ta cũng đã không luyện tập rồi."

Mặc dù cậu là người thừa kế lời nguyền, nhưng những câu về lời nguyền đã không còn lan truyền trong ba năm qua và cậu cũng không đổ bệnh nặng lần nào nữa. Tất nhiên, nỗi đau từ lời nguyền vẫn sẽ không biến mất, nhưng không phải lúc nào nó cũng nghiêm trọng như vậy.

Những ngày này, các triệu chứng dường như trở nên tồi tệ hơn. Sẽ rất khó để cậu có thể luyện kiếm trong tình trạng này, nhưng cậu vẫn không muốn nghỉ ngơi.

“Đừng lo lắng. Sẽ không có vấn đề gì đâu. "

“Nhưng thưa Điện hạ…”

“Ancia, ta không sao. Nếu nàng cứ như thế này thì ta sẽ không thể làm được gì mất”.

“……”

Blake lại cười. Cậu ấy cười rạng rỡ hết mức để không khiến tôi phải lo lắng.

“Hôm qua ta dã phải nghỉ vì trời mưa, nhưng hôm nay trời có vẻ sáng sủa hơn rồi. Thế nên hôm nay rất thích hợp để để tập luyện. "

Nhưng tôi không thể để Blake một mình khi biết rằng cậu ấy đã làm quá sức như vậy. Tôi siết chặt tay cậu ấy.

“Người có thể nghỉ thêm một ngày không? Ta có một điều rất muốn được làm với người… ”

“M-muốn làm với ta sao? C-cái gì vậy? "

"Đến đây nào."

Tôi leo lên giường, kéo tay cậu ấy. Sau đó, Blake đột nhiên khựng lại.

“Điện hạ…?”

“G-giường có hơi nhỏ….”

Tại sao mặt cậu ấy lại đỏ lên thế?

“Ta hơi mệt mỏi vì đã suy nghĩ khá nhiều. Ta cần chợp mắt một chút ”.

“Vậy thì, trong thời gian chờ đợi nàng thì ta sẽ tập luyện một chút.”

"Nhưng ta không thể ngủ mà không có người bên cạnh được."

Mặt Blake ngày càng đỏ hơn khi tôi nắm chặt tay cậu ấy mà không chịu buông ra.

“N-nhưng đây là giường của Ancia mà!”

"Điều đó không quan trọng đâu."

“Nàng có phiền…”

Blake bĩu môi, nhưng khi tôi kéo tay cậu ấy, cậy ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi nghe theo tôi.

Tôi kéo cậu ấy lên giường và sờ nhẹ vào trán. May mắn thay, cậu ấy không bị sốt. Tôi kéo chăn lên cổ Blake .

"Đợi chút. Ta sẽ lấy đồ sưởi ấm. "

Khi tôi chuẩn bị bước xuống giường, Blake đã nắm lấy tay tôi.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 33
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.