Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 34

Chương 34 – Mèo con thích gì? (2)


 

"Đừng buông tay, ta không thấy lạnh."

"Nhưng…"

"Ancia , làm ơn ở lại bên cạnh ta."

Vừa rồi còn nhất định đòi đi luyện tập, thế mà không lâu sau cậu đã lại như thế này rồi.

"Ta xin lỗi."

"Vì cái gì chứ?"

"Bởi vì ta vô dụng. Ta không thể làm gì cả."

Gía như tôi là Người thừa kế ánh sáng, giá như tôi có khả năng hóa giải lời nguyền của Nữ thần thì Blake đã không bị ốm.

“Đừng nói vậy. Ta thực sự rất hạnh phúc khi có một người vợ tuyệt vời như vậy ”.

Blake mỉm cười ôm tôi. Khoảnh khắc cậu ôm tôi vào lòng, một thứ ánh sáng ấm áp bao trùm lấy chúng tôi.

Tôi từ từ mở mắt ra, cảm thấy bàng hoàng và có phần kinh hãi.

Tôi cảm thấy như mình vừa gặp ác mộng, nhưng bây giờ tôi không thể nhớ bất kì chi tiết nào về nó.

"Ta đã ngủ quên sao?"

Tôi dần dần tỉnh lại. Tôi định để Blake nghỉ ngơi thêm, nhưng chắc tôi cũng ngủ quên mất rồi. Tôi nhìn đồng hồ, đã 3 giờ trôi qua.

Blake lặng lẽ chìm vào giấc ngủ , tay vẫn nắm chặt lấy tay trái của tôi. Tay cậu thật ấm.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy điều đó.

Thế nhưng tôi cũng cảm thấy mình như một kẻ ngốc rồi tư lấy tay gõ vào đầu mình.

‘Ngủ với nhau trong hoàn cảnh như vậy, Ancia, ngươi điên rồi sao? Blake ổn, vậy thì không sao cả. Nhưng ngay cả một đứa trẻ 13 tuổi cũng không làm như thế! Ôi, đồ ngốc! Thật ngu ngốc!'

“Ancia, nàng đang làm gì vậy? Đừng làm vậy mà! ”

Khi tôi đang ngẫm nghĩ về sự ngu ngốc của mình, Blake giật mình tỉnh dậy và ngăn tôi lại.

"Ta xin lỗi, ta đã đánh thức Người sao?"

"Không phải vậy. Ta cũng đã định dậy rồi! ”

"Người có thấy chỗ nào không khỏe không?"

"Ta ổn mà ! Ta có có thể luyện tập ngay bây giờ luôn ấy chứ! ”

Vậu ấy không nói dối , trông cậu ấy có vẻ ổn thật, nhưng tôi vẫn muốn cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt ngày hôm nay.

"Không, chúng ta phải ở cùng nhau hôm nay chứ."

‘ Ừm, ờ, à! Được! Hôm nay ta sẽ ở cạnh Ancia! ”

Blake gật đầu dữ dội. Cậu ấy dễ thương đến mức tôi không thể cưỡng lại ma véo má cậu ấy.

"Anthiaaa, gì vậy chứ?"

Cách phát  âm méo mó của cậu ấy lại càng dễ thương hơn.

"Chồng của ta thật đáng yêu quá điii."

"Uuuh!"

Cậu ngay lập tức lại nổi cơn giận dỗi. Hom nay cậu ấy không thích mọi người nói mình dễ thương sao? Cậu ấy bị làm sao vậy nhỉ? Cậu ấy đã tới tuổi dậy thì rồi chăng?

Nhưng ngay cả cái nhìn đó của cậu ấy thôi cũng thật đáng yêu mà.

"Hôm nay ta nhận được một lá thư từ Diana."

"Đợt huấn luyện mùa đông của cô ấy có diễn ra tốt không?"

"Vâng, hẳn là nó rất vui."

"Thật tuyệt."

“Ta sẽ viết thư lại cho con bé. Điện hạ cùng viết với ta nhé. ”

"Ta cũng viết sao?"

Kì lạ là cậu ấy lại có vẻ không tình nguyện lắm.Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ nói, "Ta cũng muốn viết một lá thư cho Diana."

"Sao vậy? Người không muốn sao? "

"Không phải vậy. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ gặp nhau trong các kỳ nghỉ nên ta nghĩ là mình không cần phải viết thư… ”

Cậu ấy nói có vẻ không quan tâm lắm, giống như một sinh viên đại học được bảo viết thư cho một người bạn vừa nhập ngũ vậy.

Họ giống như những người bạn thân thiết, nhưng tôi cảm thấy hơi khó chịu trước phản ứng có phần lạnh lùng của cậu ấy. Liệu rằng con người bên trong cậu ấy có phải là một con thỏ nhỏ mong manh, dịu dàng như bề ngoài không thế?

"Điện hạ, người có nhớ Diana không?"

“Cũng không hẳn. Ta thây khá tốt. "

"T-tốt?"

"Đúng vậy . Bây giờ ta có thể ở một mình với vợ của mình rồi ”.

Blake rúc vào ôm tôi. Cậu ấy thì thầm, "Thực ra, ta rất ghen tị."

"Ghen tị sao?"

“Nếu Diana ở đây, thời gian ở bên cạnh nàng sẽ ít hơn. Thật tốt khi lúc nào cũng được ở bên cạnh nàng như thế này. "

Tôi cứ nghĩ cậu ấy chơi rất vui với bạn của mình, nhưng hóa ra cậu ấy lại cảm thấy như thế này . Tôi cười khúc khích, vuốt tóc cậu.

" Vậy là chồng ta ghen tị ư~"

"Nàng có ghét nó không?"

Blake ngước nhìn tôi với đôi mắt nai tơ. Tôi lập tức lắc đầu ngay khi cậu ấy chớp chớp đôi mắt to như nai con rồi hơi lo lắng mà rũ xuống.

"Không có, ta rất thích nó!"

Ai có thể ghét con thỏ dễ thương của tôi chứ!

“Hehe.Thật may mắn. ”

Blake cười. Khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của cậu ấy, mọi cảm xúc của tôi như được chữa lành.

***

Diana dường như đã thích nghi tốt môi trường ở học viện. Đặc biệt, con bé còn học cùng lớp với Jayden - cậu bé tóc đỏ đã đứng trên bục trong lễ nhập học trước đó, và một nửa số lá thư của con bé đều nhắc về cậu ấy.

—Jayden đã được phép sở hưu một thanh kiếm thật đó chị.

—Quê của Jayden ở rất xa nên cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ ở trong ký túc xá trong kỳ nghỉ.

—Hôm nay Jayden không ăn nhiều lắm. Bình thường cậu ấy sẽ ăn sạch sẽ tất cả mọi thứ .

Jayden, Jayden, Jayden, Jayden… Tôi đã nghe về cậu ấy nhiều đến nỗi tôi cảm thấy như  mình đã quen biết cậu ấy khá lâu dù mới chỉ gặp cậu ấy một lần tại lễ nhập học.

Diana tiếp tục nói về cậu. Tôi nghĩ rằng con bé thích Jayden. Thế nên tôi đã đề nghị con bé dẫn cậu ấy đi cùng trong kỳ nghỉ. Nhưng sau đó, con bé lại viết, “Gì chứ? Em đã phát ốm khi mà lúc nào cũng phải gặp cậu ta đây này! ”

Là tôi đoán sai sao? Nhưng nếu con bé lo lắng về việc cậu ta ăn hay không ăn thì đó không phải là thích thì là gì chứ?

Thế giới này có còn bình thường không thế ? Hay đây là những gì trẻ em ngày nay thích làm? Tôi đã vô cùng phiền não về nó nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời.

Là ta muốn gặp Jayden. Thật tiếc quá.

Tôi đã viết lá thư và bỏ nó vào một phong bì.

Blake không gửi cho Diana bất kỳ bức thư nào. Diana cũng không thực sự muốn nhận một bức thư từ Blake. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không nghĩ đến nhau.

Đôi khi Blake cũng hỏi tôi, "Diana thế nào rồi?"

Diana cũng hỏi tôi về tình hình của Blake. Thế nhưng không ai trong số họ muốn trao đổi trực tiếp qua thư từ.

Làm thế nào mà nữ chính của tiểu thuyết gốc và nam chính thứ hai lại trở nên như thế này thế?

Tôi định dán lại phong bì thì mắt tôi tự nhiên bị thu hút bởi bông hồng nằm trên mặt bàn. Đó là món quà đầu tiên Blake tặng cho tôi. Hoa sẽ nhanh chóng bị héo nên tôi đã thêm chất bảo quản vào và đặt nó trong một cái bình.

Bông hồng đỏ này là báu vật quý giá nhất của tôi. Không một kho bái=u quý giá nào trên thế giới có thể khiến tôi đánh đổi nó.

Đột nhiên ai đó ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Cậu ấy có mùi thơm như hoa hồng. Tôi mỉm cười và nắm tay anh chồng đánh yêu của mình.

"Ancia, nàng đang làm gì vậy?"

"Những bông hồng thật đẹp."

"Ancia đẹp hơn nhiều."

Khoảnh khắc tôi nghe thấy nó, tôi đã phá lên cười.

"Sao nàng lại cười?"

“Người đã biết cách khen ngợi một cách tự nhiên rồi đấy . Có vẻ như chồng của ta đã trưởng thành rồi ”.

“Ta đã 11 tuổi rồi. Tôi đã lớn rồi đó.”

Cậu ấy nhấn mạnh tuổi của mình. Nghĩ lại, mấy tháng nay cậu ấy có vẻ như đã giảm được chút mỡ và cao lớn hơn. Mặc dù trông cậu ấy vẫn nhỏ hơn tôi.

"Ta chỉ cách vợ của ta có hai tuổi thôi."

Blake cáu kỉnh.

"Vẫn còn chênh lệch những hai năm."

“…….”

Cậu bĩu môi. Cậu ấy buồn sao? Tôi quyết định ngừng trêu chọc cậu ấy lại.

Tôi nắm tay anh và chạm nhẹ vào trán cậu. Tình trạng sức khỏe của cậu ấy gần dần trở nên tệ hơn. Vì vậy mà tôi đã thành thói quen bất cứ khi nào cũng kiểm tra xem cậu ấy có bị sốt hay không.

Cậu ấy không bị sốt và trông vẫn khá ổn.

Blake sẽ rất buồn nếu cậu ấy để ý đến việc tôi kiểm tra xem anh ấy có bị sốt không. Thế nên tôi nhanh chóng hạ tay xuống khỏi trán và chạm vào má cậu ấy.

Blake e thẹn thu mình lại, nhưng cậu ấy vẫn dụi mặt vào tay tôi.

“Bàn tay của Ancia thật ấm áp…”

Ôi không. Tôi không thể chịu nổi sự đáng yêu quá của cậu ấy thế nay. Tôi không kìm được mà ôm chặt lấy cậu ấy.

"Con thỏ nhỏ của ta đáng yêu nhất trên đời!"

"Và tuyệt nhất nữa?"

"Ah, dễ thương quá."

"Qúa ngầu luôn…"

"Thật dễ thương!!!"

“……”

“… Điện hạ?”

Blake im lặng nhìn cánh cửa. Tôi cũng quay đầu nhìn lại nhưng không có gì ở đó cả.

"Chuyện gì vậy?"

"Ồ không có gì đâu."

Cậu mỉm cười ngọt ngào, nắm lấy tay tôi. Thật may là cậu ấy không còn hờn dỗi nữa….

“Điện hạ, xuống nhà thôi. Món đậu mà ta đã chuẩn bị từ hôm qua có lẽ đã được rồi ”.

" Ừm, được rồi."

Chúng tôi tay trong tay cùng đi xuống cầu thang.

***

Hôm nay tôi sẽ làm đậu phụ. Thực ra, tôi đã định muốn làm nó sớm hơn, nhưng việc tìm một cái cối xay và làm khung đậu phụ mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.

Tôi xuống bếp với Blake và kiểm tra của hạt đậu mà tôi đã ngâm đêm qua.

"Chúng ta sẽ bóc nó luôn."

"Được ạ! Thưa Thái tử phi điện hạ! Người chỉ cần chỉ đạo cho tôi là được! ”

Đầu bếp Terry trả lời. Terry là em trai của Edon và cậu ấy cũng rất quan tâm đến ẩm thực phương Đông.

Tôi định bóc vỏ đậu với Terry và Melissa, nhưng Blake đã đến gần chúng tôi….

"Ta cũng muốn giúp."

"Vậy sao?"

"Ừm!"

Khi tôi còn sống ở Hàn Quốc, tôi cũng thường xuyên làm đậu phụ. Việc bóc vỏ đậu cùng bà  phải mất thời gian khá lâu thế nên tôi vẫn thường than vãn, “Tại sao bà không làm cả vỏ luôn chứ?”

Lúc đó chắc tôi khoảng 9 tuổi.

Khi ấy tôi cũng ở tầm tuổi như Blake, nhưng cậu ấy lại không hề cằn nhằn mà ngay lập tức bắt tay vào việc.

Nhờ có rất nhiều người cùng làm mà công việc hoàn thành nhanh hơn rất nhiều . Khi tôi cho đậu đã bóc vỏ vào cối xay, từng dòng nước chảy ra.

"Ồ. Thật tuyệt vời."

Blake ngưỡng mộ. Terry và Melissa cũng rất ngạc nhiên vì cối xay này khác với những viên đá được sử dụng trong Đế quốc.

Thành thật mà nói, nó cũng khá mới mẻ đối với tôi. Nhà bà tôi cũng có một cái côi xay, nhưng tay cầm đã mòn nên tôi không mấy khi sử dụng nó. Thay vào đó, tôi thường dùng một cái máy trộn cũ.

Tất nhiên, tôi đã từng thấy nó trong một video trước đây, nhưng nhìn những hạt đậu được tách ra như thế này, mắt tôi cũng mở to đầy thích thú. 


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 34
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.