Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 46

Chương 46 – Bạch Long tính khí thất thường (2).


 

 “…….”

Khi cậu ấy ngất đi, đã có lần cậu ấy tỉnh dậy một lúc và nói với tôi rằng đừng rời đi. Tôi cứ tưởng cậu ấy đã quên, nhưng cậu ấy vẫn nhớ rõ.

“Ancia, xin nàng đừng làm ta lo lắng.”

Blake khóc như một đứa trẻ, nắm tay và nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Thậm chí đừng nghĩ đến việc chạy trốn được không?"

"Điện hạ."

“Mỗi lần nàng rời xa là một lần ta đau đớn. Nàng không thấy điều đó ư?"

Tôi nhớ ngày Blake tặng tôi một bông hồng vào năm ngoái. Lần đầu tiên tôi ngủ với Diana thay vì cậu ấy, cậu ấy cũng đổ bệnh. Blake cũng hôn mê khi tôi đến Cung điện Tenlarn.

Nhưng tôi không phải là người thừa kế ánh sáng. Tôi không thể giúp cậu ấy được.

"Ancia, hãy gọi ta là Blake."

"Điện hạ."

"Lần trước, ta tỉnh dậy vì nàng đã gọi ta là Blake."

Bàn tay Blake ôm lấy khuôn mặt tôi. Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy.

Cậu ấy không chỉ mất đi đôi má phúng phính mà cậu ấy còn trưởng thành hơn rất nhiều… Sau ba năm, tôi chợt nhận ra rằng Blake đã trưởng thành rồi.

"Ancia, đi mà."

“… Blake.”

Cuối cùng tôi đã gọi tên cậu ấy.


 

***


 

Tôi thẫn thờ nhìn phiến đá được vớt từ dưới đáy hồ ở của Cung điện Thái tử.

Philip đã phản bội Nữ thần Ánh sáng, thay vào đó đã nghênh đón Laontel Bellacian làm Hoàng hậu. Nữ thần Ánh sáng trong cơn phẫn nộ đã nguyền rủa con cháu của ông ta.

Nhưng Diana đã hóa giải lời nguyền của Blake bằng sức mạnh ánh sáng từ nhà Bellacian.

Nói cách khác, khi Phillip phản bội Nữ thần và chọn một người phụ nữ khác, Nữ thần đã trao cho người phụ nữ ấy sức mạnh để hóa giải lời nguyền.

Có gì đó kỳ lạ ở đây. Dường như có một sự thật bị che giấu. Nhưng cho dù tôi có nghĩ về nó bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn không thể tìm ra câu trả lời.

Dù sao, nhờ chuyến đi đến Cung điện Tenlarn mà tôi đã có thể tìm ra danh tính của tấm bia đá này. Nó được dùng để ghi lại lịch sử của Đế chế Zelcan. Tất cả các tấm đá đều có hình thù giống nhau, cả các chữ cái được khắc trên đó cũng vậy.

Phillip vẫn lưu giữ lại lịch sử ngay cả sau khi ông ta dời đô, nhưng từ lúc nào chẳng hay, tất cả những phiến đá đều biến mất, và chỉ còn lại một số.

Chỉ có một số ký tự vẫn còn có thể nhận ra trên đó. Nó nói về cái quái gì vậy nhỉ ? Điều gì đã xảy ra sau khi ông ta dời đô?

Tôi phủi phủi phiến đá đã mòn.

Sau cùng, nó có thể là một manh mối liên quan đến lời nguyền của Blake.

"Thái tử phi diện hạ, người có ở đó không  ạ?

Cửa còn đang mở và Eunhan bước vào.

“ Ừm, ta đang nhìn tấm bia đá. Ta đã đọc lại những cuốn sách về lịch sử của Đế quốc Zelcan, nhưng không có cuốn sách nào nói về Tancinol hay những hành vi thực sự của Phillip vào thời điểm đó. Sao ông ta có thể lừa dối cả thế giới như thế chứ? ”

"Người thực sự đã đọc hết tất cả những cuốn sách đó sao?"

Anh ấy nhìn đống sách cao như một ngọn núi nhỏ trên bàn của tôi rồi hỏi.

"Ừ."

“… Điện hạ là số một.”

"Ta chỉ kiểm tra lại những gì mình đã đọc trước đây thôi."

Tôi vội xua tay trước lời khen ngợi quá bất ngờ.

"Chỉ là bởi vì ta là người đa ngôn ngữ nên mới có thể đọc các ngôn ngữ cổ đại ấy mà.”

“Người không chỉ giỏi mỗi đọc thôi đâu ạ.”

Eunhan cười nhẹ.

“Có một bản ghi chép chỉ nói về những sự kiện lịch sử đơn giản. Thế nhưng người vẫn có thể nhanh chóng suy ra tình hình và cũng nhận thấy rằng Phillip mới là người thực sự đã dựng lên tấm bia đá ở giữa Cung điện Tenlarn. Đó là điều mà không phải ai cũng có thể làm được. Người còn rất trẻ, thế nên không thể phủ nhận khả năng tuyệt vời của người được. ”

Thực ra, tôi không còn trẻ như vậy đâu. Thế nhưng tôi vẫn phải bật cười.

“Hahahaha. Ta hành động như một bà già đúng không? Ta đã nghe điều đó rất nhiều lần rồi ”.

"Ồ không! Ý của thần không phải như vậy. Dù ở độ tuổi nào thì người vẫn rất tuyệt. Chỉ là thần không giỏi nói chuyện thôi. Xin Thái tử phi thứ tội."

Eunhan lập tức cúi đầu.

"Bộ quần áo ngươi đang mặc rất đẹp đó."

Anh ấy đang mặc một bộ đồ màu be khác với mọi ngày.

“Bệ hạ đã tặng nó cho thần như một món quà. Thần cảm thấy hơi ngại một chút khi mặc cái này ”.

Anh ta cứ loay hoay cài cúc áo trong sự bối rối.

Tôi có thể thấy rằng anh ấy như đang muốn cởi nó ra và mặc lại bộ quần áo đen ban đầu.

"Trông ngươi đẹp trai hơn rất nhiều!"

"T-thật sao ạ?"

"Ừm."

"Thật tuyệt."

Anh ấy cười ngượng ngùng.

Trong câu chuyện gốc, năm nay là thời điểm mà Eunhan chết.

Khi Tenstheon cố gắng chuyển lời nguyền của Blake sang cho chính mình, Eunhan đã cố hết sức để ngăn ông lại nhưng không thành công.

Sau đó anh ấy đã xông đến nhà của Công tước để giết Richard với cơ thể bê bết máu của mình.

Bị bao vây bởi vô số kỵ sĩ, anh ấy vẫn cố gắng đâm một nhát chí mạng lên cơ thể Richard.

Nhưng bây giờ anh đã vứt bỏ cuộc sống như một cái bóng mình và bước ra cuộc sống bên ngoài.

Vẫn còn một ít thời gian nữa trước khi các sự kiện trong tiểu thuyết diễn ra, nhưng tôi nghĩ rằng cả Tenstheon và Eunhan đều sẽ không đi theo con đường ban đầu đã định sẵn cho họ.

Thật tuyệt biết bao nếu bi kịch trong câu chuyện gốc không lặp lại?

"Ta có thể hỏi ngươi một câu không, Eunhan?"

"Xin người cứ hỏi ạ."

"Tại sao đột nhiên ngươi lại lựa chọn sống một cách công khai?"

Anh ấy nhìn thẳng vào tôi với một nụ cười dịu dàng.

"Thần đã quyết định sau khi gặp được người ạ."

"Ta ư?"

“Đúng vậy, thần đã cảm thấy xấu hổ về bản thân khi thấy người cố hết sức mình vì Thái tử.”

Eunhan bình tĩnh nói.

“Thần đã cố gắng ẩn mình và cũng tuyên thệ sẽ luôn trung thành với Bệ hạ. Nhưng cuối cùng, thần lại chỉ biết dựa vào ông ấy. Khi Bệ hạ cần, thần thậm chí còn không thể sử dụng phép thuật của mình một cách tử tế. Thế nên thần rất sợ. Sợ rằng mình sẽ trở thành kẻ vô dụng một khi mất đi pháp thuật. "

“Chúng ta không giữ ngươi ở lại vì pháp thuật của ngươi đâu. Đừng nghĩ như vậy nữa nhé. "

“Không đâu, thần thực sự muốn giúp đỡ chủ nhân nhiều hơn. Kể từ bây giờ, thần sẽ đứng về phía ngài ấy và bảo vệ ngài ấy nữa. Thần cũng sẽ trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ cho người và Thái tử. ”

Sự tự hào rực sáng trong mắt anh ta. Eunhan u ám trước đây đã biến mất và thay vào đó là một chàng trai tuyệt vời với tương lai tươi sáng đang đứng trước mặt tôi.

"Bây giờ ta cũng thấy ngươi mạnh lắm rồi."

“Không đâu, vẫn chưa đủ đâu ạ.”

Đó là sự khiêm tốn quá mức đến từ một người có sức mạnh to lớn, người đã hạ gục tất cả những kỵ sĩ của Công tước Cassil và đâm Richard một nhát chí mạng.

Eunhan xấu hổ, nhưng đột nhiên, ánh mắt anh ấy trở nên dữ tợn . Anh ấy kéo cánh tay tôi lại.

“Eunhan…?”

"Điện hạ,  thứ đó rất nguy hiểm."

Anh ấy rút thanh kiếm và kéo tôi ra sau lưng. Sau đó, một ánh sáng trắng bắt đầu bắn ra từ nơi tôi vừa đứng.

"Đó là cái gì vậy?"

“Thần có thể cảm nhận được sức mạnh của loài Rồng. Ai đó đang đứng ở cửa sổ, hắn đã được cử đến để trừ khử thần . Điện hạ, xin người hãy chạy mau đi. ”

Họ đã phái tới một sát thủ sao?

Eunhan vẫn chưa công khai sự tồn tại của mình. Anh ấy thường ở tại Cung điện của Thái tử và khi đến Cung điện của Hoàng đế, anh ấy cũng sẽ ẩn mình và di chuyển cẩn thận. Ngoại trừ người của Thái tử, không có mấy ai biết đến sự tồn tại của anh ấy.

“Eunhan, ngươi cũng đang gặp nguy hiểm! Chúng ta đi cùng nhau đi."

“Chúng đến là bởi vì thần. Thần phải giải quyết bọn chúng ”.

Trong khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi của chúng tôi diễn ra, ánh sáng trắng kia cũng nhanh chóng lớn lên thành một quả cầu khổng lồ. Sau đó, ánh sáng mãnh liệt lan tỏa và bao trùm toàn bộ  không gian trước khi biến mất trong tích tắc.

"Điện hạ, ra khỏi đây mau!"

"Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!"*

Một giọng nói trong trẻo vang lên cùng lúc với tiếng kêu thảm thiết của Eunhan. Một thứ ngôn ngữ khác với ngôn ngữ Hoàng gia.

Ánh sáng đã lui dần để một người đứng ở đó.

Làn da trắng, mái tóc cũng màu trắng và đôi mắt sáng như bạch ngọc, kết hợp với bộ quần áo trắng tinh. Cô ấy trông không giống với một người bình thường, mà là một cô gái nhỏ với khí chất huyền bí, giống như một nàng công chúa bước ra từ trong truyện.

Cô ấy là ai? Cho dù đã rất cố gắng nhưng tôi vẫn không thẻ nghĩ ra. Người này chưa từng xuất hiện trong nguyên tác.

"Anh Eunhan!"

… ..Ôi trời, người này không phải là phụ nữ ?!

* TL lưu ý: người này gọi Eunhan là hyung, thường được nam giới sử dụng để gọi anh trai của họ.

Cậu ấy đứng yên tại chỗ cười rạng rỡ gọi Eunhan với  nét mặt tràn đầy niềm vui.

Cuối cùng tôi cũng được thả lỏng. Eunhan cũng hạ kiếm xuống, nhưng vẻ mặt của anh ấy vẫn rất đáng sợ.

"Baekhan, sao em lại ở đây?"

Khi Eunhan hỏi với vẻ mặt bối rối, cậu bé được gọi là Baekhan mỉm cười.

“Em rất vui vì anh vẫn nhớ tên em đó.”

Cậu vừa nhìn Eunhan vừa đưa tay sải bước về phía anh ấy.

Sau đó, cậu ấy bị vướng vào chân ghế và loạng choạng. Eunhan đã nhìn thẳng vào Baekhan, nhanh chóng tiến lại gần và kịp đỡ lấy khi thấy cậu ấy loạng choạng.

“Ồ, em lại để anh thấy được sự vụng về của mình rồi. Em xin lỗi."

“… Cơ thể của em bị sao vậy? Phu nhân Meng đã làm gì em sao? "


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 46
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.