Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 55

Chương 55 – Sao cứ phải là tiểu thuyết 19+ chứ? (1)


 

Tôi chạm vào chiếc vòng tay mà Baekhan đã tặng cho tôi. Chiếc vòng tay được làm bằng những viên ngọc tỏa ra ánh sáng huyền bí. Âm thanh trong veo, thanh thúy phát ra mỗi khi những viên đá chạm vào nhau.

Baekhan nói rằng cậu ấy đã khỏe lại. Eunhan cũng quay trở về Chang để có thể bảo vệ cậu ấy.

Tenstheon cũng nói sẽ làm mọi cách để giúp anh ấy trở thành Hoàng đế của Đế quốc Chang.

Eunhan đã thay đổi số phận của mình.

Thay vì trở thành một nhân vật phụ phải chết dưới tay Richard, anh ấy sẽ trở thành Hoàng đế của Chang.

Chắc rằng Baekhan sẽ rất vui vì anh trai mình đã trở về rồi?

Nhưng, liệu chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?

Dù sao, cốt truyện ban đầu đã thay đổi rất nhiều.

Tôi nhìn vào bàn tay mình. Thì ra tôi mới chính là Người thừa kế ánh sáng ban đầu, không phải Diana.

Tôi thực sự có thể hóa giải lời nguyền của Blake. Niềm vui sướng tràn ngập trong tâm trí nhưng một tia lo lắng lại chợt nảy sinh.

Vậy làm thế nào để hóa giải lời nguyền….

Trong cốt truyện gốc, Blake và Diana đã trải qua một đêm nóng bỏng với nhau.

Sau lần ấy, sức mạnh ánh sáng đã thức tỉnh và lời nguyền của Blake đã được hóa giải.

Nói tóm lại, để hóa giải lời nguyền thì chúng tôi cần phải ‘ kết hợp’ với nhau.

Ôi không…

Blake ngây thơ trong sáng đến mức khiến tôi quên mất rằng đây là một cuốn tiểu thuyết 19+.

Blake mở cửa và bước vào.

"Ancia!"

Cậu ấy mỉm cười chạy đến chỗ tôi.

"Blake."

“Ancia sao hôm nay trông nàng buồn vậy?”

Cậu ấy ngước nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

"Là bởi vì Eunhan sao?"

"Sao cơ ạ?"

"Nàng buồn bởi vì Eunhan đã rời đi ư?"

“Không phải đâu,  sao ta lại buồn vì chuyện đó được chứ?  Ta thậm chí còn rất vui vì Eunhan và em trai của anh ấy đã quay trở về quê nhà ấy chứ. "

"Nàng không muốn nhìn thấy con mèo đen nữa sao?"

"Mèo đen?"

Con mèo ư? Cậu ấy đang nói về Eunhan đấy à?

"Nàng rất thích con mèo đó mà."

“Đã lâu rồi nàng không nhìn thấy con mèo. Nàng không nhớ nó thật à? ”

Blake trở nên nghiêm túc như vậy khiến tôi không nhịn được mà bật cười trước những lời nói của cậu ấy.

"Không đâu."

"Có thật không?"

"Thật mà."

"Vậy người có cảm thấy cô đơn khi cả hai đã về nhà rồi không?"

"Không đâu . Cũng giống như Ancia đã nói, cả hai sẽ hạnh phúc vì họ đã quay trở về quê nhà cùng nhau. Ta cũng mừng vì Baekhan đã bình phục. Hơn nữa, tại sao ta lại cô đơn được chứ? Ta còn có vợ của mình ở ngay đây mà ”.

Blake cọ nhẹ khuôn mặt vào mặt tôi.

Hôm nay anh ấy dễ thương đến lạ thường.

"Blake."

"Hửm?"

"Khi nào người sẽ trưởng thành?"

"H-Hả? Ta-Ta đã trưởng thành rồi mà! ”

Blake tức giận trả lời, nhưng cái vẻ tức giận thôi cũng thật đáng yêu.

“Blake, ta đã tìm ra cách để hóa giải lời nguyền của người rồi.”

Sau khi Eunhan và Baekhan rời đi, tôi đã nói với Blake và Tenstheon mọi thứ bao gồm cả việc tôi là người thừa kế ánh sáng và có thể hóa giải lời nguyền của Blake (ngoại trừ chi tiết 19+ kia).

Blake đã rất hạnh phúc. Nụ cười rạng rỡ như làm bừng sáng cả khuôn mặt cậu ấy khi tôi nói vậy.

"Thật tốt quá. Ancia sẽ không rời bỏ ta nữa. Ta cũng không thể rời bỏ Ancia. Chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau. "

Cậu ấy có vẻ vui sướng về việc tôi sẽ không rời bỏ cậu ấy hơn là việc lời nguyền của có thể được hóa giải.

Tôi thấy mình thực sự tồi tệ khi đã từng nghĩ đến việc bỏ mặc đứa trẻ này ở lại.

Nhưng bỏ lại những cảm xúc tồi tệ kia thì hiện tại Blake vẫn còn là một đứa trẻ.

Trong câu chuyện gốc, cậu ấy nhất định sẽ lớn lên và trở thành một người đàn ông huyền bí đầy mị lực.

"Để ta có thể hóa giải lời nguyền thì người cần phải trưởng thành hơn một chút nữa."

"Ta đã lớn thật rồi mà!"

Chà nếu nhìn kỹ thì quả thực cậu ấy đã lớn hơn một chút rồi, giống như từ một hạt đậu nhỏ trở thành một hạt dẻ ấy.

"Blake cần phải lớn hơn nhiều nữa so với một hạt dẻ thế này."

"Hạt dẻ…"

Blake lẩm bẩm với khuôn mặt sửng sốt.

Tôi chỉ vội nói ra những suy nghĩ của mình mà không nhận ra một điều.

Đó là Blake không muốn bị đối xử như một đứa trẻ nữa.

"K-Không phải vậy, đợt chút. Thực ra không phải là hạt dẻ đâu mà trông người giống một quả đào hơn ”.

"Đào ư…"

Cậu ấy cũng không thích đào sao?

Ái chà, cậu ấy đã lớn đến mức này từ khi nào vậy chứ?

Tôi không thể kìm chế nổi mà bẹo má ấy để thỏa mãn tiếng thét gào nơi con tim tôi. Cậu ấy đúng là dễ thương quá mà!!!

Hai má hồng hồng mềm mại. Đúng thật là y như quả đào.

"Blake, người có muốn ăn đào không?"

"Không muốn đâu!"

Blake phồng đôi má như trái đào của mình. 

"Sao lại không ăn? Nó ngọt với ngon lắm. "

“Đã đến lúc ta phải luyện kiếm rồi. Ta phải nhanh chóng đi thôi. Tạm biệt nàng nhé!. ”

Cậu ấy nhanh chóng chạy về phía cửa và rời đi.

Blake dỗi rồi sao?

Nhưng mà tại sao chứ?

Tôi chỉ khen cậu ấy dễ thương như một trái đào thôi mà.


 

***


 

Tôi chạy theo Blake ra ngoài, nhưng cậu ấy đã đi xuống tầng một mà không nói gì cả. Chắc là cậu ấy dỗi thật rồi.

"Blake!"

Khi đang chạy ra khỏi tòa nhà đuổi theo sau cậu ấy, tôi thấy Tenstheon đang đi về phía chúng tôi.

Tôi đã lo lắng rằng ông ấy không sẽ không thể tới đây nữa vì sự phản đối của các quý tộc kia, nhưng ông ấy vẫn đến thăm chúng tôi thường xuyên.

"Cha!"

Tôi chạy về phía ông ấy với một nụ cười tươi rói.

Ông ấy mỉm cười xoa đầu tôi rồi quay ra nhìn Blake.

Khuôn mặt Blake không có biểu tình gì mà chỉ đứng lặng ở đó.

Đã gần nửa tháng chúng tôi không gặp ông ấy rồi, thế nên có lẽ cậu ấy chỉ là đang cảm thấy khó xử khi gặp lại cha thôi.

Tôi đến bên Blake và vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy.

Blake cúi đầu miễn cưỡng và nói, "Bệ hạ đã tới rồi."

"Con đang đi đâu vậy?"

"Con đang trên đường đến sân tập thôi."

"Con sẽ luyện tập sao?"

"Vâng."

"Thế thì đi cùng nhau đi."

Blake trợn mắt. Tôi cũng rất ngạc nhiên.

Ngay cả khi ông ấy đến cung điện, ông ấy sẽ chỉ ăn tối hoặc nói chuyện một lúc với chúng tôi trước khi trở về thôi.

Nhưng ông ấy đã nói rằng sẽ tới sân tập cùng Blake sao?


 

Tất cả những gián điệp bên trong cung điện của Thái tử đã bị loại bỏ, nhưng vẫn có khả năng có những gián điệp khác đang theo dõi.

Nhưng hôm nay, Tenstheon không quan tâm đến những điều này nữa.

“Blake, đứng đây làm gì nữa . Chúng ta đi thôi nào."

Tôi đẩy đẩy Blake về phía trước, thế nên cậu ấy đành phải sóng vai cùng cha mà di tới sân tập.

Những người hầu chuẩn bị đi phía sau chúng tôi, nhưng tôi đã bảo họ quay trở về.

Tôi muốn cho họ không gian riêng.

Tenstheon sải bước như thể ông ấy đã biết rõ vị trí của sân tập. Bước chân lại chậm chạp hơn mọi ngày rất nhieef. Chẳng mấy mà khoảng cách giữa hai bọn họ ngày một lớn.

Họ không muốn nói chuyện hay nắm tay nhau. Này có phải hơi bị lúng túng quá rồi không?

Tenstheon cố gắng xua tan đi bầu không khí ngượng nghịu này. Ông ấy nói, "Con chậm quá."

"Con xin lỗi ... ah!"

Tenstheon đã kịp đỡ lấy khi cậu bị vấp ngã. Một tay ông đỡ hông và tay kia ôm lấy lưng Blake. Trông ông ấy như thể đang bế một đứa trẻ ấy.

Chà, đó là một cảnh tuyệt đẹp của hai cha con nhưng Blake lại không còn là một đứa trẻ nữa.

Năm tuổi cậu ấy đã bị nguyền rủa. Thông thường thì cha mẹ sẽ đồng hành cùng đứa trẻ trong suốt quá trình dần lớn lên của chúng. Nhưng kiến ​​thức và kinh nghiệm làm cha của Tenstheon lại chỉ đến khi Blake 5 tuổi.

Thật đau lòng khi nghĩ lại khoảng thời gian đã bị đánh mất giữa hai cha con.

Ngoài ra…

"Người đang làm gì đấy? Đặt con xuống đi!"

Blake xấu hổ vì bị đối xử như một đứa trẻ. Khuôn mặt cậu ấy đã đỏ bừng lên rồi.

Ôi trời. Chà, những ngày này Blake đã rất cố gắng tỏ ra trưởng thành. Thế mà sau một cái ôm đã bay biến luôn rồi.

Blake vỗ vào ngực Tenstheon.


 

"Nguy hiểm lắm. Con ngồi yên nào."

Tenstheon ôm Blake chặt hơn nữa.

Gặp mặt trực tiếp sau một thời gian dài, cuối cùng họ cũng có một cuộc trò chuyện ngắn và chính thức với nhau.

"Vợ con đang nhìn kìa!"

"Ancia, con cũng muốn được bế chứ?"

"Không ạ, con ổn mà!"

Ông ấy nghĩ tôi bao nhiêu tuổi vậy trời?

Vừa mới dứt câu từi chối nhưng Tenstheon đã giữ Blake bằng một tay, sửa lại tư thế, còn tay kia đã nhấc bổng tôi lên.


 

Trong khi tôi và Blake được Tenstheon bế, mắt chúng tôi chạm nhau, tức khắc khuôn mặt tôi cũng đỏ bừng.

"Con không còn là một đứa trẻ nữa mà!"

"Với ta thì cả bạn và Blake vẫn còn là những đứa trẻ thôi."

Tenstheon cười như thể ông ấy thấy việc tôi giả làm người lớn thật dễ thương mặc dù tôi chỉ hơn Blake có hai tuổi.

Tôi thực sự không phải là một đứa trẻ mà! Ôi trời ơi!!

Cuối cùng thì tôi cũng có thể hiểu tại sao Blake luôn khó chịu khi bị coi là trẻ con. Nhưng mà …tôi thực sự đã lớn rồi! Thực sự !

Thật là bất công!

Mặc cho chúng tôi phản đối, Tenstheon vẫn cứ lặng lẽ ôm chúng tôi cùng bước đi.

Chẳng bao lâu sau, sự bối rối giảm đi và thay vào đó, tôi lại lo lắng rồi.

"Bọn con có nặng lắm không?"

"Haha. Con lo lắng về điều đó sao?"

Tenstheon phá lên cười vì không ngờ tôi lại nói vậy.

Nhưng ý tôi thực sự là vậy mà.

Hai chúng tôi có nặng không nhỉ?

Ngay cả một người lớn khỏe mạnh cũng gặp khó khăn khi bế cả hai đứa trẻ cùng một lúc mà.

Nhưng Tenstheon bước đi một cách vững vàng như thể ông ấy không hề cảm thấy sức nặng của hai người chúng tôi ấy.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 55
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.