Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 70

Chương 70 - Đi theo tia sáng trong bóng tối (2)


 

Vượt qua ảo cảnh ở hồ nước, lúc này lại hiện ra một cánh đồng lúa mì xanh tươi. Khi tôi bước chân vào cánh đồng lúa mì, những ký ức về kiếp trước của tôi lại hiện về.


 

***


 

Đó là một cánh đồng lúa mì xanh mơn mởn, nhưng nó không được đẹp lắm . Khi những con quái vật đến khu vực phía bắc, Hoàng đế ra lệnh cho Hoàng tử Rakshul - kiếm sĩ giỏi nhất của Đế quốc Zelcan, phải hạ gục được con quái vật. Với tư cách là pháp sư ánh sáng, tôi đã cùng Rakshul và những kỵ sĩ đi tới đó. Những con quái vật không chỉ tấn công con người mà còn phá hủy một số nơi, ví như cánh đồng lúa mì này.

“Laontel…”

Chợt nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, tôi vội quay đầu lại.

“Rakshul…”

Laontel run rẩy nói.

Tôi cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ấy. Khuôn mặt của anh ta trông giống hệt Blake sau khi lời nguyền của cậu ấy được hóa giải nhưng đó là hình ảnh khi Blake đã trưởng thành. Anh ấy đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi một lần trước đây.

Lúc đó, tôi tự hỏi tại sao tóc cậu ấy lại đen, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng người đàn ông mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ của mình là Rakshul chứ không phải Blake.

Tôi cảm nhận được linh hồn của Blake trong Rakshul, giống như tôi cảm nhận được linh hồn của Phillip trong Richard.

"Sao cô lại dùng thuật pháp chữa trị cho toàn bộ khu vực này chứ?"

“Đây là một loại lương thực quan trọng. Nếu không có lúa mì, mọi người sẽ chết đói và thậm chí còn chẳng thể thể nộp thuế ấy chứ. Ngay cả khi chúng ta đánh bại tất cả những con quái vật kia rồi thì sẽ vẫn còn những khó khăn khác đang chờ đợi bọn họ. ”

“Cô vừa chữa trị cho tất cả dân làng và kỵ sĩ rồi. Ngay cả khi cô là một thiên tài thì vẫn sẽ rất nguy hiểm nếu cô sử dụng năng lượng của mình như thế này. ”

"Không sao đâu."

“Bạn của thần, Ser, đã ban cho thần sự phù hộ của ánh sáng để thần có thể sử dụng sức mạnh của mình mà không có bất kỳ hạn chế nào.”

"Đừng có làm quá sức đấy."

"Thần thật sự ổn mà."

“Đôi khi ta đã hi vọng rằng cô sẽ dựa vào ta nhiều hơn.”

"Hả?"

"Khi nào cô mới chịu coi ta là một người đàn ông chứ?"

Đôi mắt đỏ rực của Rakshul sáng lấp lánh đầy quyến rũ. Tôi muốn hỏi ý của anh ấy gì , nhưng rồi lại không thể mở miệng.

Tôi sợ rằng mình có thể nghe nhầm và có thể sẽ không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn.

“Tiểu thư Laontel! Có một người đàn ông bị thương ở đây! "

"Ta đến ngay!"

Cuối cùng tôi đã bỏ chạy.


 

***


 

Với sự giúp đỡ của Rakshul và những Kỵ sĩ, chúng tôi đã quét sạch được đám quái vật xâm chiếm phía bắc.

Chúng tôi trở về Kinh thành trong tâm trạng hân hoan.

“Bây giờ ngài đã đánh bại tất cả những con quái vật ở phía bắc rồi, ngài sẽ trở thành Thái tử, đúng không?

"Cô nghĩ vậy sao? Nếu dễ vậy thì ông ấy đã làm điều đó sớm hơn rồi. "

Hoàng đế có rất nhiều con cái . Mặc dù ông ta và dân chúng đều công nhận tài năng của Rakshul, nhưng Hoàng đế muốn truyền ngôi cho con trai của vị Thất Hoàng phi kia -  người mà ông ta yêu thương nhất.

Thế nhưng ông ta lại không phải kẻ sáng suốt gì cho cam. Vì vậy mà theo thời gian, tình yêu của ông ta dành cho vị Thất Hoàng phi cũng nhạt dần.

Giờ thì ngay cả những con quái vật phương bắc cũng đã bị khuất phục, người ta đã chắc chắn một điều rằng Rakshul nhất định sẽ trở thành Thái tử. Mọi người đều vui vẻ và lẽ ra tôi cũng vậy, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi chán nản.

Tôi bước ra khỏi lều và lang thang trên con đường rừng hiu quạnh.

"Laontel!"

Tôi đã tình cờ gặp người mà tôi không hề muốn gặp. Anh ấy gọi tên tôi.

"Sao cô lại ra đây?"

"Hít thở chút không khí thôi."

“Đi bộ một mình rất nguy hiểm.”

"Tất cả quái vật đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi, nên là không sao đâu."

Tôi cố gắng mỉm cười và bước đi.

Nhưng Rakshul vẫn không rời đi mà tiếp tục đi bên cạnh tôi. Sống mũi cao, đường viền hàm thanh tú nhưng vẫn sắc nét, khuôn mặt và đôi mắt rực rỡ trông thật lộng lẫy dưới ánh trăng.

Anh ấy đã lớn lên và trở thành một người đàn ông tuyệt vời.

Rakshul nhìn tôi, nhưng tôi lại quay đầu đi.

Tôi cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với anh ấy.

"Laontel, nhìn ta này."

“……”

Anh ấy giữ khuôn mặt tôi đối diện với anh ấy.

Tôi thấy mình đang nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực mà tôi trốn tránh kia.

"Sao cô luôn tránh ta thế?"

"Thần làm vậy khi nào chứ?"

Liệu anh ấy có thực sự trở thành Thái tử không nhỉ?

Xin chúc mừng, tôi nghĩ bụng.

Hoàng đế luôn bỏ bê công việc chính trị để tìm kiếm thú vui.

Người dân của Đế chế đang phải chịu đựng các loại thuế vẫn luôn tang lên hàng năm và cả hạn hán nữa.

Rakshul đã cố gắng vượt qua hoàn cảnh nhưng anh không thể làm được gì nhiều, vì anh chỉ là một trong những hoàng tử.

Anh luôn muốn trở thành Thái tử.

Nhưng nếu trở thành Thái tử, anh ấy sẽ phải kết hôn với người có tước vị cao hơn Bá tước hoặc người có dòng máu Roum thuần khiết.

Tôi muốn biến ước mơ của Rakshul thành hiện thực.

Vì vậy, tôi đã trở thành một pháp sư ở Hoàng cung, và thậm chí còn tham gia vào các trận chiến cùng với anh ấy.

Nhưng khi anh ấy chuẩn bị kết hôn với người khác, tôi lại rất buồn.

Khi tôi cúi đầu xuống, tôi nghe thấy giọng nói của Rakshul.

"Laontel, nàng thực sự khiến ta như phát điên lên đấy."

"Hả?"

"Chẳng lẽ ta phải cầu hôn nàng ngay tại đây thì nàng mới chịu hiểu sao?"

“… ..”

Khuôn mặt anh ấy ngày càng gần hơn. Theo phản xạ, tôi quay đầu đi lần nữa, nhưng anh ấy nâng cằm tôi lên khiến tôi phải ngước nhìn anh.

"Ta yêu nàng."

“……”

"Ta đã thích nàng ngay từ ánh mắt đầu tiên"

Môi anh ấy áp vào môi tôi trước khi tôi kịp nhận ra điều anh ấy vừa nói.

Rakshul và tôi đã xác nhận tình cảm của mình vào ngày hôm đó.


 

***


 

Rakshul, tôi yêu anh ấy.

Tôi yêu Rakshul, và tôi cũng yêu Blake, người mà tôi đã gặp lại một nghìn năm sau.

Tôi chạm vào đôi môi nứt nẻ của mình.

Tôi đã đi cùng đám Macul.

Rất nhiều Macul đã biến mất và bây giờ chỉ còn lại một con dẫn đường cho tôi.

Đám Macul cũng gặp khó khăn như tôi sao?

Hay chúng đã bị lạc trong bóng tối rồi?

Sức nóng trở nên kinh khủng hơn khiến tôi không tài nào mở nổi mắt.

Càng bước đi mồ hôi càng thì nhau túa ra.

Nhưng tôi phải cứu Ser.

Tôi tiếp tục đi theo Macul. Sau đó, con Macul cuối cùng đã dừng lại.

Chúng tôi đang ở đâu?

Nhưng tôi không thể nhìn thấy gì ngoại trừ bóng tối.

“Macul, sao ngươi lại dừng lại? Ser ở đâu? ”

Macul lắc đầu và bay vòng quanh tôi.

"Ngươi không biết sao?"

Macul dừng lại nhưng tôi không hiểu ý của nó.

"Chúng ta có cần đi tiếp không?"

Con Macul không có phản ứng gì.

Nhưng có một điều chắc chắn là tôi không thể nhận thêm bất kỳ sự trợ giúp nào từ Macul được rồi.

Tôi phải tự tìm Ser trong bóng tối vô tận này. Tôi sợ hãi bước về phía trước.

Con Macul đứng đó và lắc lư cơ thể, như để cổ vũ tôi khi tôi bước về phía trước một mình.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, bỏ lại Macul phía sau.

Ánh sáng từ cơ thể Macul trở nên mờ dần khi tôi đi sâu vào bóng tối.

Nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm trí tôi. Nó tối đến nỗi tôi thậm chí không thể nhìn thấy cơ thể của mình nữa.

Tôi không sợ bản thân mình sẽ bị mắc kẹt ở đây, tôi chỉ sợ rằng tôi sẽ không tìm thấy Ser.

Nếu tôi không tiến về phía trước, nỗi đau của Blake và Ser sẽ không bao giờ kết thúc.

“Mình phải cứu cô ấy. Nhất định."

Tôi nghiến răng.

Giữa bóng tối vô tận, ký ức ngàn năm trước lại hiện về trong tâm trí tôi.


 

***


 

Tôi đã đính hôn với Rakshul. Đúng như dự đoán, Rakshul đã được phong Thái tử ngay khi chúng tôi trở về Kinh thành.

Hoàng đế muốn Rakshul kết hôn với một cô gái xứng đáng với danh hiệu Thái tử của anh ấy.

Nhưng anh ấy đã tuyên bố rằng anh ấy sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác ngoài tôi.

Hoàng đế không thể ép buộc anh được nữa nên đãcho phép chúng tôi đính hôn. Ông ấy đã gửi cho gia đình tôi một lá thư cầu hôn dưới danh nghĩa của Hoàng tộc.

Ngay sau khi việc đính hôn của tôi được xác nhận, tôi đã ngay lập tức chạy đến báo tin này cho Ser.

"Chúc mừng cậu."

"Cảm ơn nha. Hóa ra Rakshul cũng đã thích tớ từ rất lâu rồi đó ”.

"Ừm."

Không hiểu sao cô ấy lại không có vẻ ngạc nhiên.

"Cậu không ngạc nhiên sao?"

"Tớ đã đoán ra từ lâu rồi."

"Sao cơ? Cậu thậm chí chưa bao giờ nói chuyện với Rakshul mà. "

Ser sẽ ẩn mình bất cứ khi nào Rakshul đến.

“Chúng ta quen biết nhau ngay từ khi còn là những đứa trẻ mà. Từ những câu chuyện của cậu thì rõ ràng rằng anh ấy thích cậu còn gì. "

"Thật sao?"

“Thật, chỉ có mỗi mình cậu không nhận ra thôi.”

Cô ấy cười toe toét.

“Tớ thậm chí còn chẳng nhận ra bất cứ điều gì cho đến khi tớ hôn anh ấy…”

"Laontel."

Cô ấy gọi tên tôi.

Ser đã luôn gọi tôi là Laon kể từ khi chúng tôi trở thành bạn bè.

Tại sao bây giờ cô ấy lại gọi tôi là ‘Laontel’?

Cô ấy giận tôi sao?

"Tớ cũng có điều muốn nói."

"Được, cậu nói đi."

"Tớ muốn trở thành một con người."

"Gì cơ?"

"Tớ đã quyết định sẽ kết hôn với Phillip."

Ser đã lo lắng rất nhiều về mối quan hệ của cô ấy với Phillip.

Cô ấy là một Nữ thần nhưng Phillip lại là con người. Có một sự khác biệt không thể vượt qua giữa hai người.

Cuối cùng, cô ấy đã từ bỏ sức mạnh được Chúa ban cho mình và lựa chọn tình yêu.

"Cậu sẽ không hối tiếc chứ?"

"Tớ sẽ hối tiếc nhiều hơn nữa nếu tớ không thể kết hôn với Phillip."

Cô ấy nói một cách quả quyết.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 70
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.