Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 72

Chương 72 – Đi theo tia sáng trong bóng tối (4)


 

Tình trạng của Rakshul nhanh chóng chuyển biến xấu. Làn da nổi đầy những đốm đen, cơ thể nặng trĩu không thể động đậy được bởi vì sốt cao.

Tôi đã ở bên cạnh trông coi anh ấy suốt cả ngày.

Tôi chắc rằng anh ấy sẽ vượt qua được thôi. Rakshul không thể cứ như vậy mà chết đi được.

Nếu tôi tìm thấy Ser, cô ấy chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy. Nhưng dù tôi có khóc đến mức nào đi chăng nữa thì Ser vẫn không trả lời tôi.

“Laontel…ta …”

Đã lâu rồi anh không gọi tôi bằng tên như thế.

Tôi đặt chiếc vòng cổ xuống và nắm chặt tay anh ấy.

"Rakshul."

“Laontel, cảm ơn nàng vì tất cả mọi thứ."

Anh ấy không thể mở mắt vì cơn sốt của mình, nhưng một nụ cười vẫn hé nở trên khuôn mặt.

Lòng tôi nặng trĩu. Rakshul đang nói lời tạm biệt.

Tôi không tài nào cười đáp lại anh. Nhưng có lẽ đây sẽ là giây phút cuối nói lời chia tay của chúng tôi, tôi cố gắng gượng cười.

“Đừng nói vậy mà!”

"Ta nghĩ bây giờ ta phải đi rồi!"

"Chàng đi đâu chứ?!"

Anh đưa tay vuốt ve má tôi.


 

"Ta xin lỗi. Ta thực sự muốn được ở bên nàng suốt cuộc đời. Ta muốn cùng nàng bạc đầu giai lão. Ta cũng muốn chia sẻ cùng nàng những lúc khốn khó . "

“Vậy thì chàng đừng đi! Hãy lại với ta đi mà!"

Tôi đã khóc.

Mặc dù tôi biết anh ấy đang nói lời chia tay với tôi, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được.


 

“Giá như ta tỏ tình sớm hơn… Đáng lẽ ta phải nói yêu chàng thêm ngàn vạn lần nữa. Nếu ở một kiếp sống khác ta được gặp lại chàng, ta nhất định sẽ nói lời yêu chàng mỗi ngày. "

“Nàng có thể bắt đầu ngay bây giờ mà! Hãy nói yêu ta mỗi ngày nhé! ”

“Nàng phải sống hạnh phúc và hãy luôn mỉm cười. Phải thật vui vẻ.”.

“Làm sao ta có thể hạnh phúc khi không mà không có chàng ở đây ?! Đừng chết! Nếu chàng muốn ta hạnh phúc thì đừng có chết! ”

“Laontel…”

Đôi mắt anh đã chậm rãi nhắm nghiền.

"Không! Rakshul! Mở mắt ra đi mà! Hãy mở mắt ra đi. Đừng chết! Xin đừng bỏ rơi ta! ”

Tôi hét lên lời nguyện cầu tha thiết, nhưng Rakshul vẫn không mở mắt.


 

***


 

Tôi lại trở về trong bóng tối.

Nước mắt tuôn rơi như thác. Tôi ngồi gục tại chỗ và khóc nấc lên.

Rakshul đã chết. Nỗi buồn dường như xé toạc trái tim tôi và sự đau đơn như dòng điện chạy khắp cơ thể.

Mặc dù những năm tháng ấy đã trôi qua từ một nghìn năm trước, nhưng tôi vẫn không thể ngừng khóc.

Tôi không thể làm bất cứ điều gì.

Laontel chỉ biết bất lực nhìn Rakshul chết đi.

Nhưng tôi không thể tiếp tục mang theo buồn như thế này.

Nếu tôi không cứu Serphania, lời nguyền sẽ không biến mất.

Lần này ôi không thể để mất anh ấy nữa.

Tôi mau chóng gạt nước mắt đi.


 

***


 

Rakshul đã qua đời. Thái tử qua đời nhưng không có lễ tang theo nghi thức nào được tổ chức cho anh ấy.

Sau khi Rakshun qua đời, bệnh dịch bùng phát khắp inh thành. Ngay cả vị Hoàng đế chạy trốn khỏi cung điện kia cũng không tránh khỏi.

Người bệnh người chết la liệt.

Cả kinh đô hỗn loạn, làm sao có thời gian tổ chức tang lễ cho Thái tử?

Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn thấy buồn.

Chỉ có hai anh trai và tôi chuẩn bị tang lễ cho Rakshul thay cho Hoàng tộc.

"Đáng lẽ ra ta không nên khóc thế này trong đám tang của chàng."

Tôi muốn tiễn Rakshul với một nụ cười tươi tắn nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Tôi đã có quá nhiều điều phải hối tiếc.

“Tại sao mình không tỏ tình sớm hơn? Nếu như chàng ấy không thu phục con quái vật thì chàng đã không phải trở thành Thái tử. Nếu vậy chúng ta sẽ không cần ở trong cung điện nữa và hơn cả là chàng sẽ không phải chết. "

Tôi đứng lặng người trong căn phòng. Cả tinh thần và thể xác như đều bị bao trùm bởi nỗi tuyệt vọng.

Trong khi đó, nhiều sự thay đổi đã diễn ra trong Đế quốc.

Ngôi vị Hoàng đế đã bị bỏ trống. Không chỉ tất cả các con của Hoàng đế đều chết vì bệnh dịch, các anh trai của ông ta cũng đều đã ra đi, vì vậy mà trong tất cả những người mang huyết thống hoàng tộc,  không một ai có thể trở thành vị Hoàng đế tiếp theo.

Đột nhiên, Phillip xuất hiện.

Mọi người tung hô anh ta khi anh ta dùng Sức mạnh Ánh sáng để chữa trị bệnh dịch.

Mặc dù không có mái tóc đen tượng trưng cho huyết thống Hoàng tộc Zelcan, nhưng anh ta đã được phong làm Tân Đế với sự ca tụng của người dân.

Tôi đã không tham dự lễ đăng cơ của Phillip.

Ngày hôm sau, anh ta đến tìm tôi.

“Phillip…”

Người đàn ông mà tôi tìm kiếm suốt bấy lâu nay đang đứng trước mặt tôi.

“Đã lâu không gặp, Laontel. Ta đã nghĩ rằng sẽ gặp được cô trong buổi lễ ngày hôm qua, nhưng cô đã không đến. "

"Xin kính chào Hoàng đế bệ hạ."

Bây giờ anh ta đã là Hoàng đế của Đế quốc Zelcan.

Tôi cúi đầu.

“Ồ, cảm ơn, nhưng không cần làm tới vậy đâu. Dù gì thì quan hệ giữa chúng ta cũng khá đặc biệt mà, không phải sao? ”

Khóe miệng anh ta nhếch lên nở nụ cười và nói. Vẻ mặt của tôi vẫn cứng đờ.

"Cô đang giận ta à?"

"Không, sao thần phải giận ngài chứ?"

"Ta nghe nói Rakshul đã chết."

Anh ấy ta không chút do dự mà nói tên của Rakshul.

"Đúng."

“Ta đã đến Thung lũng Hỗn Mang sau khi rời khỏi đây. Thế nên ta đã không biết là cô đang tìm ta. Ta đáng lẽ nên quay về sớm hơn. ”

"Thần hiểu."

Thung lũng Hỗn Mang là một nơi bị bỏ hoang và không có hơi thở của con người. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi không thể tìm thấy anh ta.

"Cô có ghét ta không?"

"Không…"

Tôi lắc đầu. Tôi không ghét Phillip. Anh ta chỉ là rời đi với người mình yêu và bây giờ anh ta đã trở về nhà.

Và anh ta cũng điều trị bệnh dịch. Anh ta không làm gì sai.

"Thần chỉ trách bản thân mình."

Nhưng tôi hận bản thân mình vì đã không thể cứu Rakshul.

"Đó không phải là lỗi của Laon!"

Tôi ngoái đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói kia.

Đúng lúc đó, Ser bất ngờ xuất hiện trong vòng tay tôi.

“Ser…”

“Xin lỗi Laon, ta xin lỗi. Ta không biết điều đó đã xảy ra với Rakshul. Thực sự rất xin lỗi. Tất cả là lỗi của ta…"

Cô bật khóc nức nở không nguôi.

Lúc đó họ đã không biết gì hết.

Nhưng tôi vẫn hận Ser và Phillip. Họ đã không hề xuất hiện mãi cho đến giây phút cuối cùng và chỉ cứu mọi người, trừ Rakshun.

Tất nhiên tôi biết đó không phải là lỗi của họ. Đó là mỗi phẫn uất tích tụ trong tâm trí theo thời gian dần trôi qua.

“Không, đừng nói vậy.”

“Ta xin lỗi Laon. Ta rất xin lỗi. Cô có ghét ta không? Cô ghét ta, phải không? Hẳn là vậy rồi. Ta rất xin lỗi. ”

“Ta không ghét cô. Ngược lại ta rất vui vì cô đã trở lại.”

"Thật vậy sao?"

"Đúng."

Nhưng người bạn mà tôi từng quen biết thì đã khác rồi.


 

***


 

Tên của Đế quốc Zelcan đã được đổi thành Đế quốc Asteric. Cung điện Altar cũng đổi thành Tenlarn.

Bệnh dịch đã hoàn toàn biến mất và tiếp tới chính là sự hồi sinh của Đế chế.

Nhưng hòa bình không kéo dài lâu. Phillip tiếp tục xây dựng những cung điện mới, làm các bia đá và tượng đá tôn vinh những công lao của mình và tổ chức vũ hội hoàng gia mỗi ngày.

Mỗi lần như vậy, anh ta đã tiêu tốn một khoản ngân sách khổng lồ và những người dân thường sẽ phải chật vật gồng gánh những khoản thuế cắt cổ.

Tôi đến gặp Phillip. Rakshul yêu đất nước này và muốn bảo vệ nó.

Ngay cả khi tên của nó thay dổi cũng không quan trọng bằng việc phải chứng kiến những người dân nghèo đang vật lộn với cuộc sống đầy rẫy đau khổ kia.

Nếu Rakshul còn sống thì chắc chắn điều này đã không xảy ra.

"Ngài còn định tổ chức bao nhiêu vũ hội nữa?"

“Sao tự nhiên cô lại nóivậy? Cô không nghĩ là mình đang vô lễ với Hoàng đế của Đế quốc này đấy à? "


 

“Ngài có biết mỗi lần tổ chức như vậy phải thu bao nhiêu tiền thuế không? Mọi người đang chết đói trong khi ngài chính là người đang lấy đi tất cả công sức mồ hôi nước mắt của họ! ”

"Thì sao?"

Anh ta chỉ trả lời một cách hờ hững như thể không hề quan tâm những điều đó.

“Rất nhiều người đã chết vì bệnh dịch. Vẫn còn rất nhiều xác chết rải rác khắp nơi trong khi ngài thì chỉ làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn ”.

“Ta là Hoàng đế của Đế quốc này. Sao ta lại phải quan tâm đến những ẻ ngu ngốc đó? ”

Thái độ của anh ta khiến tôi không thể nói nên lời.

“Ngài đã thay đổi rồi đúng không? Hay đây mới chính là bản chất thật sự của ngài? ”

"Để ý lời nói của cô đi. Bất kể chúng ta có thân thiết đến đâu thì sẽ không tha thứ cho cô vì sự vô lễ đó đâu. "

Anh ta nói với tôi một cách kiêu ngạo.

Những lời nói của tôi dường như không thể khiến anh ta lung lay, nhưng tôi không thể lùi bước như thế này được.

"Khi nào ngài sẽ tuyên bố Ser trở thành Hoàng hậu?"

Phillip đã che giấu sự tồn tại của Ser.

Anh ta không công khai cuộc hôn nhân của họ và đuổi cô đến sống tại một dinh thự tồi tàn.

Tôi đã phản đối điều đó với anh ta vô số lần, nhưng anh ta vẫn không bao giờ lắng nghe.

"Cô lại định bắt đầu đấy à?"

Anh ta lại nói câu ấy.


 

“Ngài định nhốt Ser ở một nơi như vậy bao lâu nữa chứ ? Ta nghe nói gần đây ngài thậm chí còn không thèm đến thăm cô ấy. "

“Nếu cô thấy khó chịu thì cứ đưa cô ta về ấy.”

“Ngài… Ser đã trao tất cả những gì cô ấy có cho ngài cơ mà!”

Phillip bịt tai khi tôi hét vào mặt anh ta.

“Đúng, Ser đã cho ta tất cả mọi thứ. Và bây giờ cô ta đã trắng tay rồi. Bao gồm cả quyền lực và địa vị. Cô ta chỉ là một người phụ nữ bất tài. Cô nghĩ một người như vậy có thể trở thành Hoàng hậu sao? ”

Phillip nói điều đó một cách ngạo mạn đến mức tôi không còn lời nào muốn đáp lại sự trơ trẽn của anh ta.

"…Ngài điên rồi à?"

" Chấp nhận sự thật đi."

“Ser đã mất tất cả sức mạnh của cô ấy vì ngài! Tất cả là do ngài! ”

“Chẳng phải đã là quá khứ rồi à? Giờ thì cô ta đã không còn thích hợp để trở thành Hoàng hậu nữa. ”

“ Sao? Ngài đã quên làm thế nào mà ngài có thể leo lên vị trí này rồi à? Tất cả là nhờ bệnh dịch kia! Ngài đã chữa khỏi bệnh dịch nhờ sức mạnh của Ser! Nhờ cô ấy mà ngài đã trở thành Hoàng đế, nhưng giờ ngài lại định vứt bỏ cô ấy?! ”

"Cẩn thận với lời nói của cô đi."

Phillip lạnh lùng nói với tôi.

“Ngài đúng thật là điên rồi. Ngài có bị mất trí không vậy? ”

"Ta đã nói cô đừng có vô lễ."

"Ha."

Tôi khịt mũi với anh ta.

Đúng lúc đó, Phillip nắm chặt lấy cổ tay tôi.

“Bỏ tay ra! Ngài làm vậy là sao?!"

Tôi hét lên đầy căm phẫn nhưng anh ta không buông ra.

"Ta đã quyết định ai sẽ là Hoàng hậu của ta rồi."


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 72
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.