Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 82

Chương 82 – Nam thần và quái vật (2)

 [Ồ!]

Cô gái kia ngạc nhiên và dừng lại một lúc, như thể cô ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi cũng có thể nghe thấy cô ấy.

[Ồ, ta tưởng cô không biết cơ!]

Cô gái trông khá thất vọng.

"Cô thực sự là một con Macul sao?"

[Đúng rồi đó, làm thế nào mà cô lại biết trong khi ta đã xinh thế này rồi cơ mà?]

Cô gái bĩu môi. Cô ấy thực sự đã trở nên xinh đẹp.

Đúng hơn thì cô ấy đã biến đổi hoàn toàn. Tôi không thể tin được rằng mầm đậu đã biến thành một cô gái xinh đẹp như vậy.

'Ta cũng giống cô. Ta cũng đã thay đổi rồi. "

[Cô rất nhạy bén đó, đúng như ta đoán luôn.]

"Bây giờ ta là Ancia."

[Bạn của nữ thần là Laontel! Ancia đã không phải bạn của nữ thần. Vậy thì cô là Laontel rồi.]

Cô ấy nói chắc nịch.

"Có phải Serphania đã đưa cô đến không?"

[Ừm, ta là một phần của ánh sáng của cô ấy. Tên ta là Shell!]

Macul không chỉ là ác quỷ, nó còn là một phần sức mạnh của Ser.

"Ta cứ nghĩ Macul được sinh ra ở những nơi rất cao cơ."

[Không phải đâu! Ta chỉ nghỉ lại chút ở Cánh cửa Bóng tối thôi!]

'Ta hiểu rồi.'

[Khi phong ấn của Nữ thần bị phá vỡ, ta đã trở lại hình dáng ban đầu đó! Cảm ơn cô nhé.]

Shell cười thật tươi và tung cánh lần nữa. Nhìn thấy cô ấy cười như vậy, tôi đã chắc rằng Ser cũng không sao.

Shell, người đang nhảy múa xung quanh một cách vui vẻ đột nhiên chùn bước và ngã xuống đất. Vẻ mặt của cô ấy lại trở nên dữ tợn.

[Hôm nay, ta ở đây để gửi thông điệp của Serphania.]

Khi Shell di chuyển xung quanh, một đường thẳng được tạo ra theo chuyển động của cô ấy, mở ra một không gian ánh sáng lấp lánh. Giọng của Ser vang lên từ không gian mà cô ấy tạo ra.

[Ancia, cảm giác như thế nào khi bị bỏ rơi hả? Cô đã rất yêu anh ta nhưng Thái tử thậm chí còn không nhận ra cô nữa kìa.]

"Đúng như dự đoán, cô ấy là người đã làm điều này với tôi."

Tôi có thể biết tất cả các ngôn ngữ trên thế giới là nhờ sự ban phước của cô ấy, nhưng khả năng đó đã biến mất quá đột ngột. Nữ thần là người duy nhất có khả năng làm điều đó.

[Ai đã làm vậy chứ?]

Ser bật cười. Tôi không biết cô ấy lại có thể cười như thế này.

[Cô hẳn là rất thất vọng với Thái tử nhỉ. Anh ta đã không nhận ra cô khi khuôn mặt của cô thay đổi. Tình yêu mà cô luôn tin tưởng thực sự nông cạn tới mức này đấy!]

'Sao cô lại làm vậy?'

[Laontel, cô giận tôi cái gì chứ? Ta đã làm vậy vì cô cơ mà.]


 

[Cô có nghĩ rằng Thái tử sẽ vẫn tiếp tục yêu cô ngay cả khi khi cô xấu xí, bị câm và dốt nát như thế này không? Không đời nào anh ta lại thích cô của hiện tại , khi mà cô đã mất đi sức mạnh ánh sáng và chẳng có chút giá trị gì đối với anh ta đâu.]

‘…….’

[Anh ta sẽ vứt bỏ cô ngay cả khi anh ta phát hiện ra cô chính là Ancia thật sự. Anh ta sẽ quên cô và gặp một cô gái xinh đẹp khác thôi. Cuối cùng, anh ta sẽ quên cô!]

Ser cười như thể cô ấy đang trải qua quãng thời gian của cuộc đời mình, nhưng tiếng cười của cô ấy khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

Tôi muốn bác bỏ nó, nhưng tôi không thể nói bất cứ điều gì.

Blake có vui khi biết tôi là Ancia không? Nếu anh ấy không còn thích tôi nữa thì sao?

Tôi cảm thấy sợ hãi và bất an, một cảm giác đáng sợ cứ thế dâng lên trong trái tim tôi. Ser thì thầm,

[Laontel, ta sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng với tư cách là bạn của ta.]

'Một cơ hội?'

[Đúng, một cơ hội để lấy lại mọi thứ.]

Từ bên ngoài không gian ánh sáng, một thanh kiếm màu trắng xuất hiện.

Tôi cầm lấy thanh kiếm. Lưỡi kiếm được khắc lên một hoa văn giống như đường vân xoắn ốc. Nó tương tự như thép damascus và thường được gọi là thanh kiếm của quỷ.

[Đâm Blake bằng thanh kiếm này đi.]

'Sao?'

Tôi sửng sốt đánh rơi thanh kiếm.

[Nếu cô làm ướt thanh kiếm bằng máu của Thái tử, ta sẽ trả lại tất cả những gì của cô. Cơ thể xinh đẹp, giọng nói, khả năng ngôn ngữ, sức mạnh của ánh sáng. Mọi thứ sẽ lại là của cô!]

‘……’

Tôi nhặt thanh kiếm đang nằm dưới đất.

[Đúng rồi, giết đi! Anh ta sắp chết rồi! Loại bỏ Thái tử và trở lại với ta, Laontel.]

Nghe Ser luyên thuyên một cách điên cuồng, tôi đặt thanh kiếm bạc trở lại khoảng không.

Ngay lúc đó, tiếng cười của cô ấy ngừng lại.

[Cái gì?]

"Ta không cần nó."

[Cô định sống trong cơ thể này mãi mãi sao?]

'Đúng.'

Tôi không thể giết anh ấy để lấy lại cơ thể của mình được. Tôi thậm chí không cần phải nghĩ về nó. Nhưng thanh kiếm vẫn không đi vào không gian.

[Haha, dù sao thì cơ thể của này của cô cũng không tồn tại được lâu như vậy đâu.]

'Sao…?'

[Sau 100 ngày nữa, chắc chắn cơ thể này của cô sẽ tan biến thôi.]

100 ngày… Một cơn ho cuốn lấy lấy tôi trước khi tôi kịp nhận ra ý của Ser. Tôi đưa tay lên che miệng, cố gắng kiềm chế nhưng những cơn ho vẫn không dứt.

Cảm giác như thể cổ họng tôi đang bị đốt cháy và phổi thì như bị xé toạc ra. Tôi không thể đứng thẳng và ngã xuống sàn.

Một lúc sau, những cơn ho cuối cùng cũng ngừng nhưng cổ họng tôi vẫn còn rất đau. Tôi nhìn vào tay mình và thấy một vết máu nổi bật trên lòng bàn tay.

Ser không nói dối.

[Laontel, ta sẽ cho cô một cơ hội khác. Giết Thái tử đi!]

Thanh kiếm đã trở lại tay tôi. Thanh kiếm bạc giờ đã bị máu của tôi nhuộm đỏ. Nhìn vết máu đỏ kia, tôi chợt nhớ lại lời nói của Baekhan.

“Vì cô rất lương thiện nên cô sẽ cứu được rất nhiều người. Nhưng cô lại không thể tự cứu mình. "

“Thời khắc của sự lựa chọn sẽ đến sớm thôi. Ta có thể thấy cô bùng cháy trong ánh sáng trắng. ”

Đây là thời điểm lựa chọn mà Baekhan đã cảnh báo cho tôi.

[Giết chết Thái tử sẽ đưa cô trở lại hình dạng ban đầu! Hãy đâm Thái tử bằng thanh kiếm đó ngay bây giờ!]

Tôi đặt thanh kiếm lại, phớt lờ lời nói của Ser.

"Ta đã nói với cô là ta không cần nó rồi."

[Cô đang nói rằng cô sẽ chết thay cho Thái tử? Cô có ngốc không thế? Cô vẫn luôn ngu ngốc như thế này à? Thái tử sẽ không nhận ra cô đâu! Ngay cả khi anh ta biết cô là ai thì anh ta vẫn sẽ vứt bỏ cô thôi! Thế mà cô vẫn định từ bỏ cuộc sống của mình vì anh ta à?]

Như Ser đã nói, tôi có thể đã có một lựa chọn ngu ngốc. Ngay cả khi điều đó là sự thật đi chăng nữa thì tôi vẫn không hề hối tiếc.

Nếu tôi có cơ hội để cứu Blake, không có lí do gì tôi lại không làm cả.

'Đúng. Thế nên hãy đi đi. '

Tôi đẩy thanh kiếm trở lại khoảng không.

[Cô sẽ phải hối hận!]

Ngay sau đó giọng nói của Ser biến mất cùng với không gian mà cô ấy đã tạo ra.

[Hả? hả… Đ-đợi ta với!]

Shell cũng bay vào không gian. Ngay sau đó, nó đã biến mất hoàn toàn.

Thời khắc của sự lựa chọn đã kết thúc. Tôi không thể quay ngược thời gian, nhưng tôi không hối tiếc.

Tôi lau đi máu nhiễm đỏ trên sàn và tay mình.

May mắn thay, quần áo của tôi đã được sạch sẽ. Ngay sau khi tôi nói xong, một cơn buồn ngủ chợt ập đến. Cơ thể tôi đau nhức ngay cả khi tôi chỉ cử động nhẹ. Chẳng mấy chốc, tôi đã chìm vào giấc ngủ.


 

***


 

Ngày hôm sau, tôi đã thức dậy khá sớm. May mắn là tôi đã không còn cảm thấy đau như trước nữa. Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh từ bên ngoài lều vọng lại.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi đang định đứng dậy thì Blake đã bước vào trong.

"Cô dậy rồi sao?"

Anh nhẹ nhàng nói. Lúc trước chắc anh ấy rất hoảng khi mà tự nhiên tôi lại khóc như thế nên bây giờ anh ấy mới ân cần như vậy.

"Tiếng ồn bên ngoài đã làm cô thức sao?"

Tôi lắc đầu.

“Chúng tôi chuẩn bị trở lại cung điện. Sẽ có một chút ồn ào, thế nên cô cứ ở đây thôi. "

Blake nói sẽ không quay lại cung điện, nhưng anh ấy đã thay đổi quyết định chỉ trong một ngày. Edon hẳn đã thuyết phục được anh ấy rồi.

"Cô có nhớ chữ cái nào không?"

Tôi lại lắc đầu.

Vì tôi đã từ chối lời đề nghị của Ser tối qua, nên tôi sẽ không thể nói chuyện hay viết chữ nữa.

"Cô sống ở đâu?"

“….”

"Cô không nhớ à?"

Trong thế giới này, ngôi nhà duy nhất của tôi là cung điện Hoàng gia nơi tôi và Blake đang ở.

"Gia đình của cô thì sao?"

“….”

"Tên cô là gì?"

Tôi vẫn im lặng. Tôi không thể nói hay viết, nhưng không phải chỉ vì điều đó.

Ser nói Blake sẽ bỏ rơi tôi nếu anh ấy biết tôi là Ancia.

Tôi kinh hãi không biết lời nói của cô ấy sẽ thực sự trở thành sự thật, nhưng cũng không hẳn là vì thế.

Blake đã ở lại Thung lũng Hỗn Mang suốt hơn ba tháng. Tôi nhớ Edon đã nói rằng Blake vẫn đang tìm tôi.

Đã bảy năm trôi qua kể từ khi tôi biến mất sau Cánh cửa Bóng tối.

Trong khoảng thời gian đó, Blake chắc hẳn đã rất đau đớn.

Dù sao thì tôi cũng sẽ không sống được lâu. Tôi thậm chí có thể sẽ không sống được tới cuối năm nay. Tốt hơn hết là hãy hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Blake.

“Cô không biết gì cả. Cô bị mất trí nhớ à? ”

Tôi gật đầu. Giả vờ rằng tôi không nhớ gì còn tốt hơn là nói dối.

Đúng lúc đó, Blake đến gần tôi hơn.

"Nói dối. Hôm qua cô đã nhớ ta cơ mà.”

Anh ấy nhìn tôi như thể anh ấy đã biết mọi thứ về tôi.

“Cô đã quên thật rồi sao? Hay đơn giản là cô không muốn nói với ta? ”

Ngoại hình của anh ấy đã thay đổi rất nhiều nên tôi cảm thấy không quen và hơi khó xử nữa. Không hiểu sao mặt tôi lại đỏ bừng và tôi không thể nhìn thẳng vào anh ấy được.

Thấy tôi lảng tránh cái nhìn của anh ấy, Blake chỉ biết cười trừ.

"Vậy thì ta sẽ phải đặt tên cho cô rồi."

Tôi lập tức gật đầu.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 82
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.