Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 93

Chương  93



 

"Làm gì thế ? Chúng ta thiếu một cái lều à? "

"Ừ."

"Có phải cô Rose ở đó không?"

"Ah……"

Nhóm kỵ sĩ nhìn tôi. Họ tỏ ra nhã nhặn trước mặt tôi, có lẽ bởi vì hai kỵ sĩ đã bị sa thải cách đây không lâu, thế nhưng tôi vẫn có thể thấy chút cau mày trên khuôn mặt của họ mỗi khi họ nhìn tôi.

Tôi cúi đầu xuống và sửa sang lại mái tóc của mình. Mái tóc dài của tôi phủ lên những vết sẹo để che chúng đi, mặc dù tôi đã chắc rằng nó đã được giấu đi rồi. Đột nhiên, có ai đó nắm lấy tay tôi, như thể nói rằng tôi không cần phải che bất cứ thứ gì.

Chỉ có một người sẽ làm điều đó.

"Rose."

Blake cười với tôi rồi hỏi nhóm kỵ sĩ.

"Có chuyện gì?"

"Có một vấn đề nhỏ thôi ạ."

"Vấn đề gì?"

“Chúng ta bị thiếu một cái lều. Thần sẽ cố gắng tìm ra giải pháp ạ. ”

Biểu cảm của bọn họ cứng lại khi nghe anh ấy hỏi vậy. Nhân số thay đổi đồng nghĩa với việc số người ở chung lều sẽ tăng lên. Bởi vì tôi mà họ phải ở chật chội hơn, thế nên chắc hẳn là họ sẽ hơi bất mãn.

"Không cần. Rose sẽ ở cùng với ta ”.

"Sao cơ ạ?"

Cả tôi và nhóm kỵ sĩ đều sửng sốt trước lời nói của anh ấy.

"Đi thôi, Rose."

Blake nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, không quan tâm người khác sẽ nghĩ gì.


 

***


 

Tôi bước vào lều của Blake.

Đã hàng giờ đồng hồ kể từ khi tôi quyết định không tiết lộ danh tính của mình rồi, nhưng tôi vẫn không nhẫn tâm làm tổn thương hay từ chối anh ấy. Nó cũng giống như khi tôi đính hôn với Rakshul hay lần đầu tôi gặp gỡ Blake.

Dù tôi có quyết tâm đến đâu, tôi vẫn không thể làm được. Tôi đã yêu anh ấy quá nhiều.

"Đến đây nào."

Blake gọi tôi đến ngồi cạnh anh ấy.

Tôi không nghĩ rằng việc chúng tôi ngủ chung lều là thích hợp. Thấy tôi vẫn đứng bất động, Blake liền cười một cách hèn hạ.

"Sao thế? Đêm qua chúng ta cũng đã ngủ với nhau rồi mà ”.

"!"

Này! Nếu ai đó nghe thấy anh ấy nói thế thì sao đây ? Anh ấy đang ám chỉ cái gì thế chứ ?!

Thói quen nói ra mấy câu mờ ám của anh ấy vẫn cứ vậy.

Tôi thực sự đã ngủ trên giường của Blake đêm qua, nhưng Blake đã thức cả đêm vì vụ việc của Joanna nên tôi đã ngủ một mình cơ mà.

Tôi thậm chí không thể phản bác anh ấy vì tôi không thể nói được đây này.

Trong khi tôi vắt óc suy nghĩ làm sao để phản đối thì Blake khẽ bật cười.

"Nghỉ ngơi chút đi. Ở đây rộng hơn lều của mấy kỵ sĩ kia, thế nên sẽ không quá khó chịu đâu. "

Hóa ra nó đúng thật là rộng hơn nhiều so với lều của các kỵ sĩ mà tôi vừa mới thấy.

"Ta sẽ chỉ nhìn nàng ngủ thôi. Sau đó ta sẽ rời đi ngay."

Cuối cùng thì tôi vẫn phải ngồi trên chiếc giường mà anh ấy dẫn tôi đến. Blake vén tóc tôi ra sau tai và nắm chặt tay tôi.

"Sao nàng lại yếu vậy chứ?"

'Ta ổn mà.'

"Ý nàng là sao? Nàng gầy lắm đấy. "

Blake nói vậy, nhưng anh ấy trông cũng rất mệt mỏi vì không được ngủ suốt cả đêm qua. Tôi kéo tay anh ấy.

“ Nàng muốn ta ngủ cùng nàng à?"

Tôi vỗ vai anh ấy.

"Có người đã nói với rằng các cặp vợ chồng thì nên ngủ cùng nhau."

"Chúng ta không phải là một cặp mà!"

Anh cười nhẹ. Tôi không thể biết anh ấy đang nghĩ gì. Sau tất cả những điều đó mà anh ấy vẫn nghĩ tôi là Ancia sao?

Tôi sẽ sớm rời đi nên tôi không thể thừa nhận rằng mình là Ancia được.

'Ta thật sự không phải. Ta không phải là người mà ngài đang tìm kiếm, thưa Điện hạ. "

Anh ấy có hiểu ý tôi không? Anh ấy chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhìn chằm chằm đáp lại lời nói của tôi.

'Không phải ta đâu.'

Tôi lặp lại lời nói của mình cho đến khi anh ấy hiểu. Blake ngắm nhìn từng nét mặt của tôi rồi chậm rãi mở miệng. Anh ấy nói,

"Dù vậy thì ta cũng sẽ không để nàng đi cho đến khi ta biết nàng là ai."

“……”

Tôi đứng dậy khỏi giường.

'Người ngủ ở đây đi.'

"Còn nàng thì sao?"

Tôi chỉ vào tấm chăn do các kỵ sĩ để lại. Tôi không thể chiếm giường của anh ấy được.

"Đến đây nào."

Nhưng ngay khi tôi chỉ vào tấm chăn, anh ấy đã kéo tôi lên giường và đặt tôi ngồi xuống.

“Đừng lo lắng lung tung nữa mà hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Anh ấy đặt tôi xuống và rời khỏi giường. Tôi nhanh chóng nắm lấy tay Blake.

"Đừng lo lắng, ta sẽ không đi đâu cả."

Blake vuốt tóc tôi. Anh ấy coi tôi như một đứa trẻ hay sao thế? Nếu có thể nó thì có lẽ tôi đã càu nhàu rồi.

Tôi thích chăm sóc anh ấy, nhưng mà anh ấy giúp lại tôi như thế thì tôi lại không thích.

"Nào, đi ngủ thôi."

Đêm qua Blake đã không ngủ chút nào rồi, thế nên thay vì để tôi đi ngủ thì muốn để anh ấy được ngủ một giấc hơn.

Nhưng anh ấy đã dễ dàng đặt tôi xuống giường và đắp chăn cho tôi.

Cảm giác thoải mái và ấm áp nhẹ nhàng cuốn tôi vào giấc ngủ say lúc nào chẳng hay.


 

***


 

Cuộc sống của Blake bị bao trùm bởi bóng tối vô tận.

Khi lên năm tuổi, anh bị nữ thần nguyền rủa, bị đuổi ra khỏi cung điện của Thái tử và bị đày đến một cung điện cũ xa xôi hẻo lánh. Mỗi ngày đề phải chịu những cơn đau đớn triền miên vì lời nguyền.

Những lúc đau đớn như thế anh đã từng muốn được gặp cha, nhưng thời gian trôi qua, niềm mong đợi một ngày nào đó cha sẽ đến cứu anh cũng tan thành mây khói.

Blake nghĩ rằng mình sẽ chết trong nỗi đau đớn tột cùng. Đó là khi mà những dòng chữ nguyền rủa nuốt lấy toàn bộ cơ thể anh ấy.

Anh ấy vẫn thường nhốt mình trong phòng. Những người hầu coi thường và phớt lờ Blake, nhưng điều đó không quan trọng với anh ấy.

Anh đã nghĩ rằng kể từ khi cha bỏ rơi anh, sẽ không một ai trên thế giới này có thể yêu một con quái vật như anh được nữa.

Nhưng vẫn có một người đối xử tốt với Blake .

“Điện hạ, đi dạo một vòng thôi nào. Thời tiết hôm nay đẹp lắm."

Melissa, Hans và Edon thường nói chuyện với anh ấy, nhưng cảm giác rằng trong sâu thẳm anh vẫn cảm thấy họ cũng khinh thường anh. Blake chỉ muốn ở một mình. Anh muốn lặng lẽ mà chết, một mình trong căn phòng tối, không một ai hay biết.

Nhưng Edon có vẻ rất kiên trì.

"Nếu người cứ ngồi đọc sách thôi thì sẽ không thể vượt qua lời nguyền được đâu nha."

"Đi dạo cũng đâu giải quyết được gì đâu."

“Nào, đi đi mà! Hôm nay có trăng tròn đó. Trông nó đẹp lắm ”.

Cuối cùng thì Blake cũng rời khỏi phòng, chịu thua sự kiên trì cứng đầu của Edon. Những người hầu khác chỉ nhìn anh như một con bọ. Blake chỉ muốn về phòng ngay lập tức nhưng Edon vẫn lôi anh ra khỏi phòng mà không thèm để ý gì cả.

“ Trăng đẹp lắm đúng không?"

"Ta không biết."

"Người nhìn kĩ đi."

"Ta muốn trở về."

Anh chỉ muốn về phòng thật nhanh. Anh ghét thế giới bên ngoài nhưng anh cũng sợ hãi nó. Anh chỉ muốn ở một mình.

Bỏ qua Edon, Blake đang định quay lại thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

“Cha, con xin lỗi! Con xin lỗi mà!"

Đó là giọng nói của một cô bé. Blake ngạc nhiên nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Ngoài lối vào Cung điện Amoria là một cô bé. Trời đã về khuya nhưng gương mặt cô bé vẫn rạng ngời dưới ánh trăng rằm.

“Sao mày dám làm thế trong Hoàng cung! Tao thậm chí còn mua cho mày một chiếc váy mới để lọt được vào mắt xanh của Bá tước Cornwell, vậy mà này lại dám chạy ra ngoài! ”

“Con xin lỗi, con sẽ không làm vậy nữa đâu.”

“Mày mà dám làm thế lần nữa thì tao sẽ tống cổ mày ra ngoài! Ít nhất thì mày cũng phải làm gì có ích cho gia đình này đi chứ! ”

Một người đàn ông tát vào má cô bé kia. Cô bé ngã quỵ xuống, không thể chống chọi được với sức mạnh của người đàn ông. Nhưng cô ấy vẫn không kêu la gì mà chỉ tiếp tục cầu xin sự tha thứ.

Tình huống này dường như vẫn thường xảy ra.

"Edon, giúp đứa trẻ đó đi."

"À, vâng."

Đó là lần đầu tiên Blake thể hiện sự quan tâm đến người khác. Edon cúi đầu, che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ vẫn cứ hiện lên trong tâm trí  Blake những ngày sau đó.

Có phải Blake đã biết cảm thông rồi chăng? Không, đó không phải là sự cảm thông. Anh ấy chỉ thích đứa trẻ kia.

Tên của cô bé đó là Ancia. Cô là con gái lớn của Bá tước Bellacian. Nhưng không may là sau khi mẹ cô qua đời, cha cô tái hôn và cô dường như vẫn luôn bị gia đình bạo hành.

Bá tước Bellacian nói rằng ông ta muốn bán cô cho một nhà quý tộc giàu có. Bá tước Cornwell rất giàu. Nhưng mà ông ta lại có quan hệ phức tạp với rất nhiều phụ nữ, không những vậy mà ông ta cũng già lắm rồi nên Ancia đã ngay lập tức bỏ chạy sau khi gặp Bá tước.

Ông ta muốn gả con gái của mình cho một người đàn ông như vậy và thậm chí còn tát cô ấy.

Blake vẫn đang đau đớn thì một tin tức được truyền đến từ Hoàng cung.

Cuộc hôn nhân của Blake đã được định đoạt và người bạn đời của anh là Ancia Bellacian.

‘Sao… Bệ hạ lại biết được lòng mình? Ai đã nói với ông ấy về điều đó?"

Không, không thể nào. Ngay cả khi Edon đã nói với hoàng đế về tình hình ngày hôm đó, hoàng đế cũng sẽ không làm điều đó vì anh đâu.

Hoàng đế đã bỏ rơi anh vì lời nguyền…

Khi biết tin về hôn lễ sắp tới, Blake tỏ ra khá hài lòng. Anh ấy có thể cứu Ancia.

Nhưng ngay sau đó, anh lại trở nên lo lắng. Ancia sẽ nghĩ sao đây? Liệu rằng lấy một con quái vật có tồi tệ hơn cả việc gả cho một ông già giàu có không?


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 93
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.