Bạn đang đọc:Trang viên tiểu nô lệChương 2.1

CHƯƠNG 2.1

Thâm nhập yết hầu.

---------------------------------------

Sóng biển phập phồng phập phồng đã khiến nàng có chút xây xẩm mặt mày, đặc biệt là khi dưới thân còn đang cắm ngập dị vật. Tinh dịch bên trong bắt đầu dính lại thành từng khối, chen chúc với các nhánh hoa khiến tiểu huyệt nàng vừa đau lại vừa chướng. Đau đớn ban đầu qua đi, từ bên trong huyệt động lại chậm rãi chảy ra chất lỏng ấm áp, nàng khó nhịn mà khép lại hai chân như muốn giảm bớt cảm giác đó, chỉ tiếc là lại không có tác dụng.

Cũng may thời gian đi cũng không dài. Sau khi đợi nàng “tặng” hết các loại dung dịch trong dạ dày cho mẹ thiên nhiên thì Tư Cảnh mới cho người đem nàng lên xe ngựa.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy của nô lệ trước mắt, Tư Cảnh duỗi tay đem phần tóc mai trên trán nàng vén lên, cẩn thận nhìn đến bên mắt phải màu hổ phách của nàng, lúc này nó vẫn thật rực rỡ, lấp lánh như những ngôi sao trên cao kia.

Tiếc nuối thở dài một tiếng, Tư Cảnh lại thu tay về, dùng khăn lụa chà lau kĩ càng.

- Ngươi là người ở đâu?

Thiếu nữ mơ hồ mà lắc đầu.

Tư Cảnh nhíu mày, đương nhiên là hắn rất bất mãn với câu trả lời của nàng. Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, người bị đưa đến đảo nô lệ việc đầu tiên chính là phải rửa sạch thân phận, mặc kệ trước đó xuất thân nghèo hèn hay cao quý, đều sẽ phải chấp nhận trở thành nô lệ trong cả quãng đời còn lại của mình.

Người từ trước đến nay luôn cẩn trọng như hắn vậy mà lại thu nhận một kẻ không rõ lai lịch. Nhưng Tư Cảnh cũng không ném nàng xuống xe, bởi vì nàng rất hiểu chuyện mà cuộn lại một góc, cả người bị bọc bằng vải bố trắng cũng không lên tiếng kêu ca, đến cả tiếng hít thở của nàng cũng nhỏ đến khó phát hiện.

Bất cứ sinh vật gì tiến vào phạm vi riêng tư cũng khiến Tư Cảnh cảm thấy chán ghét, nhưng hắn lại không chút nào bài xích nữ hài gần như sắp tàng hình này, thậm chí…hắn còn có chút ưa thích với hương vị thanh nhã trên người nàng.

- Đẹp sao?

Tư Cảnh để ý thấy nữ hài rất cung kính mà quỳ gối trên thảm nhung, nhưng tầm mắt nàng vẫn luôn đặt trên tấm mành đang che lấp cửa sổ kia, nàng tựa hồ vẫn luôn tìm cách thay đổi các góc độ để từ khe hở của tấm rèm nhìn đến cảnh vật bên ngoài.

Thiếu nữ gật gật đầu, xoay người lại dùng tiếng nói rách nát đến cực điểm mà đáp lời hắn.

- Muốn nhìn.

Khuôn mặt tuyệt đẹp kết hợp với thanh âm điềm mỹ ôn nhu…Tư Cảnh khẳng định rằng trên đời này sẽ không có người nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt một mỹ nhân thế này.

- Vậy xem đi.

Tư Cảnh bế nàng đặt lên ghế ngồi đối diện mình, nàng lập tức quẫn bách mà khép chân lại, kéo vải bố trắng xuống lót dưới hạ thân để tránh làm bẩn tấm đệm cẩm nhung.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của thiếu nữ, hắn cảm thấy tiểu nô lệ này quả là thật thức thời. Tư Cảnh thay nàng gom số vải bố che lấp bả vai gầy yếu đang run rẩy lộ ra ngoài, đưa tay kéo tấm rèm phía sau ra rồi cũng không hỏi gì đến nàng nữa, bản thân hắn tiếp tục nghiên cứu danh sách dược vật.

Lúc này mới là buổi sớm nên bên ngoài xe ngựa tràn ngập sương mù. Cây Thụ Linh trăm năm chớp mắt đã bị bỏ lại xa xa phía sau, nàng mơ hồ có thể thấy được những ngôi sao đang lấp lóe ở phía chân trời. Sau khi tiến vào thành, xe ngựa đã đi chậm lại, hai hàng kỵ sĩ nghiêm nghị chặn lại đám người đang tò mò vây quanh xem.

Đối với thế giới này mà nói, phạm vi mà Nhân tộc có thể hoạt động thật sự rất ít. Bọn họ tụ lại sống thành một khu dân cư, đem lực lượng yếu ớt của mình hợp thành một thể mạnh mẽ hơn, đồng thời dùng những bức tường thành cao lớn để chống đỡ sự uy hiếp từ các chủng loài khác, từng tầng từng tầng kiến trúc đã xâm phạm tới « lãnh thổ » của trời cao, nơi vốn không thuộc về bọn họ.

(BTCA edit đến đoạn này lại nhớ Attack On Titan =)))

Trang viên của Tư Cảnh nằm ở cùng độ cao với Hoàng cung của Đế quốc, điều khác biệt so với cung điện được xây bằng gạch đá kia thì trang viên của hắn lại tọa lạc trên đỉnh núi duy nhất của thủ đô.

Cả tòa núi đều là tài sản của Tư gia, khi xe ngựa lên đến nơi thì sương mù cũng dần bị những tia nắng ban mai xua đi. Mờ mờ ảo ảo, nàng có thể nhìn đến một mảng lục sắc ở phía nam…Nhân loại sống trong lãnh thổ Đế quốc rất hiếm khi có thể nhìn thấy cái cây xa xa ngoài kia.

Nghe đồn rằng cái cây đó to gần gấp hai lần diện tích Đế quốc, chiều cao có thể đạt đến 10.000 mét, cũng là toàn bộ sinh mệnh của thế giới này.

Đế quốc của Nhân tộc cách mạch cây thế giới quá xa nên không được “tặng” ma lực như những chủng tộc kia mà họ chỉ có thể dựa vào các biện pháp khác để thu thập ma lực.

Tựa như Tư Cảnh, là một dược sư nên từ những dược phẩm kia hắn có thể thu được một lượng ma lực lớn hơn rất nhiều so với các phương thức buồn cười của người dân.

Người hầu xếp thành hai hàng ở trước cửa, cung kính mà cúi đầu hoan nghênh chủ nhân trở về. Lại ngoài dự đoán khi người đầu tiên bước xuống chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá đó lại là một nô lệ khoác vải bố trắng.

Nàng vậy mà lại có thể dẫm lên đầu gối của người hầu để xuống xe, bậc thang quá mức cao khiến nàng loạng choạng vài bước rồi té ngã trên sàn nhà lát đá.

Tư Cảnh cũng vì thế mà có thể nhìn đến những đóa hoa đã khô héo bên dưới, còn dính tinh dịch của hắn từ sớm đã khô lại.

- Dẫn nô lệ này đi tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ quần áo thích hợp rồi đưa đến thư phòng ta.

Tư Cảnh lạnh giọng phân phó, hầu gái trưởng cung kính cúi thấp đầu, không dám chậm trễ liền cho người nâng nàng lên đem vào trong.

Vừa nãy chính là tín hiệu cho thấy tâm trạng Tư Cảnh đang không tốt….Tuy rằng hắn luôn buồn bực không vui, tính tình khắc nghiệt, yêu cầu khắt khe với mọi thứ, đối với việc chọn hầu gái trưởng yêu cầu lại càng cao hơn.

Tới chỗ này công tác cũng hơn hai mươi năm, tận mắt nhìn thấy Tư Cảnh từ một nam hài nghiêm túc lớn lên trở thành nam tử khiến người dân Đế quốc ai ai cũng đều kính sợ (kính trọng + sợ hãi), nhưng hiện tại hầu gái trưởng cũng không biết nên đối xử với nàng ta ra sao.

Bồn tắm sứ trắng tinh được đổ đầy nước ấm, nàng vừa nằm vào đã thoải mái nheo lại đôi mắt, vớt một mảnh xà phòng lên rồi thổi nó bay bay, bọt biển bay tán loạn có điểm còn rơi lên chóp mũi nàng.

Hầu gái trưởng lại một lần nữa tán dương phẩm vị cùng ánh mắt Tư Cảnh. Mặc dù chỉ là một tính nô địa vị thấp kém nhưng nhất cử nhất động của nàng cũng lộ ra vẻ đáng yêu ngọt ngào.

- Chơi vui sao? Có cần thêm vài con vịt không?

Hầu gái trưởng đem món đồ chơi của Tư Cảnh khi còn bé từ trên kệ xuống đưa cho nàng rồi nói.

- Cảm thấy miệng vết thương nghiêm trọng thêm thì nói với ta, ta giúp ngươi lấy những đóa hoa đó ra.

Thiếu nữ đùa nghịch với mấy con vịt vàng một hồi lâu mới nhợt nhạt gật đầu, nói một tiếng “Vâng”.

Nàng đỡ tay vịn bồn tắm để đứng lên, khoảnh khắc đó trông nàng thật giống một mỹ nhân cổ đại, từng tấc da thịt trắng nõn đều hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn thủy tinh lập lòe, cảnh tượng diễm lệ đến cực điểm. Từng động tác, cử chỉ của nàng đều không hiện lên sự gò bó nhưng cũng không mất đi sự ưu nhã, chậm rãi tách ra hai chân, nàng nhỏ giọng nói.

- Phiền người giúp tôi lấy chúng ra.

Thật là một cô bé đáng thương. Giọng nói vậy mà lại bị người lăn lộn đến khàn khàn như thế. Hầu gái trưởng cố gắng dùng lực đạo nhẹ nhất có thể để rút từng đóa hoa ra, rồi lại tự mình lấy thuốc mỡ bôi lên huyệt động của nàng.

Lại có chút ngoài dự đoán, tiểu huyệt của nàng vậy mà không có bị thương gì ở bên ngoài.

Ngược lại…bên trong hoa huyệt lại sinh ra từng lớp thịt mềm hồng nhạt mới.

- Ngươi là Nhân tộc sao? Hay là con lai giữa Nhân tộc và Tinh linh?

Kiểm tra xong thân thể nàng, hầu gái trưởng lại vô cùng kinh ngạc, bàn tay vuốt dọc làn da của nàng.

- Ta chưa từng gặp một Nhân tộc nào hoàn hảo như ngươi.

Thiếu nữ lại không trả lời câu nói đó, nàng lựa chọn im lặng. Hầu gái trưởng cũng biết mình đã hỏi quá nhiều, vội thu tay về rồi nói lời xin lỗi với nàng.

Một nhóm hầu gái nhanh chóng tìm cách may một bộ quần áo mới thay thế cho bao bố trắng trên người nàng.

Bởi vì trang viên chưa từng có tính nô nên trong chớp mắt cũng không kịp xuống núi để mua trang phục của nô lệ.

Nhóm hầu gái chỉ biết cắt may sửa chữa một bộ trang phục hầu nữ thành kiểu trang phục thật dụ hoặc, bại lộ hết những đặc điểm trên người tính nô. Vải dệt trước ngực bị đổi thành một mảnh lụa trắng nhỏ mỏng tanh, nhũ hoa hồng nhạt gần như bại lộ trong không khí. Nơ con bướm màu đen trước cổ không bị tháo đi, nửa che nửa lộ lại tôn lên vẻ hoàn mỹ của cần cổ cùng xương quai xanh.

Váy ngắn chưa tới đầu gối bắt đầu bị cắt bớt ở phần trên eo, rồi dùng tấm lụa lớn may đan xen vào, bụng nhỏ cùng hạ thân nàng lúc này đều đã lộ rõ trong không khí.

Thông qua đôi mắt kĩ lưỡng của hầu gái trưởng đã chọn ra được một đôi tất chân màu trắng, để nó thít chặt một chút vào da thịt nàng, lúc này bà mới vừa lòng mà sửa sang lại lần cuối mái tóc dài của nàng rồi đưa vào thư phòng.

♥Bản dịch được đăng tại Truyengihot và Ngontinhhay, thuộc sở hữu của Bộc Thượng Chi Âm♥

10:19 – 30/10/2021.

-------------------------------

Nếu các bạn yêu thích truyện thì có thể nhấn theo dõi và đánh giá sao ở đầu trang kế bên bìa truyện nhé. Bộc Thượng Chi Âm sẽ được tiếp thêm động lực rất nhiều đó.

Page: Bộc Thượng Chi Âm.

https://www.facebook.com/B%E1%BB%99c-Th%C6%B0%E1%BB%A3ng-Chi-%C3%82m-290873839374753

Bạn đang đọc:Trang viên tiểu nô lệChương 2.1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.