Bạn đang đọc:Trở thành con dâu bất đắc dĩChương 29

  Evan đi tới buổi luyện kiếm, và tôi thì gặp Serena, người viện cớ tới thăm taôivới tư cách là một bác sĩ.

 

  -Serena, chị đã tìm thấy người mà em kể lần trước chưa?

 

  Tôi đã từng yêu cầu Serena tìm ai đó và mang họ tới cho tôi trong âm thầm.

 

  Sau đó, chị ấy mỉm cười mà gật đầu.

 

  -Rồi, họ sẽ tới đây sớm thôi, với danh nghĩa là người bán thuốc.

 

  -Cảm ơn chị.

 

  Tôi đã có mảnh đất.

 

  Giờ đã đến lúc để xây nên thủ phủ.

 

  Có thể vẫn mượn được tiền để mua quặng sắt, nhưng giờ chưa phải là lúc. Giá sắt sẽ tăng lên rất cao trong vài năm tới. Trong thời gian đó, tôi dự định sẽ quyên góp một chút tiền.

 

  Đột nhiên, Serena nhỏ giọng nói.

 

  -Tiểu thư Laria.

 

  -Vâng?

 

  -Em định sẽ thoát khỏi đây vào đúng thời điểm, đúng chứ?

 

  Tôi nghiêng đầu nhìn Serena. Tôi nghĩ có thể chị ấy đã để ý từ lúc ta mua mảnh đất dưới một cái tên khác, nhưng tôi không biết tại sao chị ấy lại đề cập đến chuyện này.

 

  -Vâng, đúng ạ.

 

  Tôi đang cố nghĩ thêm thứ để trả lời nếu chị ấy còn hỏi thêm nữa, bất thình lình, Serena thay vào đó nắm tay tôi.

 

  -Chúng ta sẽ giúp em trốn đi.

 

  -Hả?

 

  -Em quá quý giá để có thể ở đây gây bất lợi cho cậu chủ.

 

  Tôi chớp mắt vài lần rồi bình tĩnh hỏi.

 

  -Nói cho em chị thực sự muốn gì. Không đời nào có chuyện hội thông tin mật Vestian lại hết lòng đưa ra lời đề nghị giúp đỡ em như vậy.

 

  -Chị…chốc nữa sẽ nói với em khi chị đi với Sven.

 

  Không có lí do gì để từ chối sự giúp đỡ, cho dù đó là tình huống không thể ngờ trước được.

 

  Chỉ trong chốc lát, một người hầu tiến vào cùng với một bé trai.

 

  -Cô Serena, cậu bé này tự xưng mình là người bán thuốc. Cậu ấy nói rằng cô sẽ biết cậu ấy là ai.

 

  -Đúng vậy, chào mừng. Tôi là người đã gọi cho cậu nhóc.

 

  Khi Serena trả lời, người hầu cúi người và rời đi, và cậu bé mười năm tuổi cúi chào tôi với ánh nhìn hơi lo lắng.

 

  -Xin chào, tôi là Redian Keos, thưa cô chủ.

 

  Redian là một cậu trai có vẻ ngoài bắt mắt với mái tóc lục tối và đôi mắt đen.

 

  Tôi đã chỉ cho Serena cách đưa cậu ta trực tiếp đến chỗ tôi. Lí do tại sao tôi phải dùng phương pháp này là vì tôi không thể tự do đi lại.

 

  -Được rồi.

 

  Tôi trả lời, nở nụ cười rạng rỡ với cậu trai trước mặt tôi.

 

  Cậu ấy tự xưng mình là người bán thảo dược để qua mắt công tước, nhưng sự thật là, Redian chẳng biết gì về thảo dược chữa bệnh.

 

   -Không phải vấn đề gì lớn, tôi chỉ là muốn mua vài bức tranh của cậu.

 

  Redian là một hoạ sĩ vô danh.

 

  Cậu ta có một vài bức vẽ với phong cách độc đáo ở trong xưởng chỗ khu buôn bán. Cậu ta đang bán chúng, nhưng chúng không được nổi tiếng. Tuy nhiên, rất sớm thôi, tên của cậu ta sẽ được biết đến rộng rãi. Bức họa là đẹp nhất khi nói đến rửa tiền!

 

  Tôi có vài đồng mười xu vàng mà trước đó do Sven đưa cho. Tất nhiên, đây cũng là một trong những kế hoạch của Seymour.

 

  Seymour vô tình thấy bức tranh của cậu ta và lập tức biết rằng nó sẽ là một thành công lớn. Cho nên, anh ta mua một vài bức và treo những bức giá trị nhất ở phòng khách, tăng giá trị của Redian lên nhiều lần với con số lũy thừa.

 

  Song song với cậu ta, giá trị tài sản của Seymour cũng tăng lên. 

 

  Do đó, Redian là một nghệ sĩ dẫu sao cũng sẽ có công ăn việc làm, nên nếu tôi chiếm được cậu ta trước một chút, tôi có thể kiếm chút tiền.

 

  -Tranh, tranh của tôi?

 

  -Đúng vậy, khoảng năm bức? Mỗi bức một xu vàng thế nào?

 

  -H-hơi nhiều quá rồi…

 

  Tay Redian run run.

 

  “Lát nữa khi Seymour xuất hiện, anh ta sẽ trả một trăm đồng vàng cho mỗi bức…”

 

  Đặc biệt, giá cả của những tác phẩm đời đầu sẽ tăng cao ngất ngưởng vì lối vẽ cổ điển của bức hoạ sẽ khó mà khôi phục lại được.

 

  -Vậy thì, tôi sẽ mua mười bức. Một xu vàng hai bức thì sao?

 

  Chẳng có lí do gì mà lại không mặc cả cho dù nó có hơi nhiều.

 

  Tôi cũng không phải liên lạc với cậu ta nữa.

 

  Redian nhận ra mình đã nên nói, “Không, những bức tranh của tôi đáng giá nhiều như vậy.” Tuy nhiên, cậu ta vội vàng gật đầu như thể đã nhận ra rằng tôi không phải là người sơ suất mà cho mượn mấy đồng vàng, nhưng lại là người nhanh chóng hạ giá xuống còn một nửa.

 

  -Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân. Xin cảm ơn…

 

  -Hãy chỉ làm mười bức vẽ hoa thôi. Đưa Serena bức tranh, và chị ấy sẽ quản lí nó.

 

  Lí do mà tôi gọi cậu ta tới gặp mặt bằng xương bằng thịt là vì cậu ấy rất ngang bướng trong việc không bao giờ bán tranh cho người mà cậu ta chưa từng gặp trực tiếp. Giá một bức tranh thậm chí còn tăng lên nhiều hơn vì sự ương ngạnh của vị hoạ sĩ.

 

  -Vâng…

 

  Theo góc nhìn của Redian chắc hẳn phải ngạc nhiên lắm.

 

  Cậu ta là một hoạ sĩ không có danh tiếng, nhưng đột nhiên cô tiểu thư từ một gia đình quý tộc bí mật gọi cho cậu ta đến và nói rằng sẽ mua tranh với giá cao trên trời.

 

  -Thế nhưng, làm sao cô biết đến tranh của tôi…

 

  -Tôi đã đi ra khỏi thị trấn vài ngày trước, và tôi thấy nó. Tôi thấy được cảm xúc trong bức tranh, nên tôi rất nhớ.

 

  -À.

 

  Màu đỏ ửng hồng lên gương mặt của Redian. Là một nghệ sĩ, sao có thể bình tĩnh trước lời ca tụng dành cho tác phẩm của mình chứ.

 

  -Đặc biệt, màu sắc rất độc đáo, và tôi thích nó.

 

  “…Đó là ý của Seymour, nhưng kệ đi.”

 

  -Tôi nghĩ cậu đã biết tại sao tôi lại bí mật gọi cậu tới đây. Xin đừng tiết lộ cho ai về việc này.

 

  -Được. Tôi hiểu rồi.

 

  Redian gật đầu nghe lời tôi ngay lập tức.

 

  -Tôi đã từng nghe rằng cố phu nhân yêu hội hoạ và thường gọi tới rất nhiều hoạ sĩ… Làm giống vậy có thể là một gánh nặng.

 

  -Ồ, bà ấy sao? Tôi không biết điều đó!

 

  Khi cuộc thương lượng kết thúc, tôi tính sẽ dời đi. Dù vậy Redian đã lưỡng lự.

 

  Cậu ta quay ra trước tôi và nói.

 

  -Xin thưa…

 

  -Vâng?

 

  -Phu nhân, nếu cô không phiền, tôi xin vẽ chân dung phu nhân và đưa nó cho cô thì ổn chứ?

 

  -Chân dung tôi? Hậu đãi gì thế này? Tất nhiên rồi, sao tôi có thể nói không được!

 

  Một bức chân dung với phong cách đầu của Redian…Nó sẽ rất khó kể cả có cố ra giá cho nó sau này.

 

  -Cảm ơn vì đã công nhận và trân trọng những bức tranh của tôi, thưa phu nhân. Đây là đơn hàng đầu của tôi nhiều đến vậy…nên là tôi muốn tặng thêm một bức.

 

  “Thật lòng mà nói, Seymour sẽ tiếp cận cậu sớm thôi.”

 

  Mặc dù cậu ta chưa vẽ bức chân dung của mình. Nhưng đây quả là một niềm vui khi được làm tiểu thư của một gia đình quý tộc.

 

  -Nhưng cậu đã không mang chiếc cọ vẽ nào.

 

  -Nếu tôi nhìn cô một lúc lâu, tôi có thể nhớ các chi tiết và sẽ có thể phác hoạ cô.

 

  …Cậu ta là thiên tài à?

 

  -Chà, thời tiết khá đẹp. Chúng ta ra ngoài vườn và ngắm chút nắng vàng chứ?

 

  Serena nở nụ cười đề xuất.

 

  Do đó, ba bọn tôi ra ngoài vườn và ngồi đó cả buổi chiều.

 

  Tôi ăn quả Oklasia và ngẫu hứng nói chuyện với Serena trong khi Redian nhìn chằm chằm tôi ở bên cạnh. Nó có hơi xấu hổ lúc đầu, nhưng rất nhanh, tôi đã dần quen.

 

  Sau đó, khi bức chân dung đã được hoàn thành, tôi nên treo nó giấu ở nơi bí mật hơn là bán đi.

 

  Đó là một buổi chiều bình thường và yên bình.

 

  Cho tới khi Serena bỗng nhiên biến mất, nói rằng chị ấy cần vào phòng vệ sinh gấp, và đúng lúc ấy, Evan xuất hiện với một ít đồ ăn.

 

 —————————————

  -Cái quái…?

 

  Seymour nhăn nhó và ngơ ngác chớp mắt trước xưởng tồi tàn của Redian.

 

  -Redian Keos được mời đi?

 

  Bà lão nhà bên, người canh chừng chiếc xưởng hư nát của Redian, ảm đạm gật đầu.

 

  -Cậu ta cứ khăng khăng giữ cái bức tranh mà thậm chí không thể bán được mỗi ngày, nhưng có vẻ như các thứ giờ sẽ ổn hơn. Cậu ta đã làm theo lời nhắn của tiểu thư Icard.

 

  -Sao ạ?

 

  -Nếu tiểu thư quý tộc thích chúng, đó sẽ có thể là một đơn hàng khổng lồ. Tôi không biết liệu cậu ấy có thể kiếm tiền sống cho một tháng hay không. Lần trước, tôi rất lấy làm buồn khi cậu ấy phải chịu đói để đi loanh quanh mua màu.

 

  -Tiểu thư Icard…

 

  Seymour cắn móng tay.

 

  Anh ta không hề dính dáng tới nàng, nhưng lạ lùng thay, bước đi của họ dường như đã bị chồng chéo lên nhau.

 

  Đầu tiên, có chút bực bội khi thấy nàng thắng cùng số tiền với anh ta tại trận đua ngựa. Nếu đã không có nàng, anh ta đã có thể lấy được nhiều tiền hơn. Không…kể cả nếu anh ta tự mình thấy con ngựa đen, tinh tưởng, và đặt cọc vào nó.

 

  Làm thế quái nào mà vị tiểu thư Icard lại quyết định táo bạo như vậy?

 

  “Đây chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?”

 

  Thậm chí cả lúc anh ta đến chỗ hội thông tin mật Vestian, nơi mà được cho rằng thu được nhiều tiền nhất từ cuộc đua ngựa, anh ấy lại một lần nữa nghe tên của vị tiểu thư Icard.

 

  Ngay khi anh ta cầm tờ báo trước mặt người đàn ông lớn tuổi bảo vệ quán cafe, và nói “Tôi là người này.”

 

  Người kia trả lời với giọng cáu kỉnh.

 

  -Anh đã từng tới đây rồi, đừng giả vờ như mình chưa.

 

  Rồi, Seymour chỉ rõ hơn vào lưng mình trên mặt báo. Người đó nhìn anh ngạc nhiên, nói rằng, “Tôi tưởng chỉ có một người…” và dẫn anh ta tới gặp Sven.

 

  Nói cách khác, Laria Rose Icard, người có bóng lưng mảnh mai hơn anh trên ảnh, đã đến và rời nơi này. 

 

  Hơn thế nữa, khi gặp Sven, Seymour nói rằng anh ấy muốn mua một cái tên và đất Hanua, nhưng đối phương đáp lại với ánh mắt ngờ vực.

 

  -Tôi e rằng mảnh đất Hanua đã được mua từ đây đến đây. Tại sao anh không mua chỗ còn lại?

 

  Seymour có một linh cảm kì lạ mách bảo rằng người mà Sven nói tới có thể là tiểu thư Icard. Mặc dù Sven không tiết lộ tên người mua, nhưng linh tính của anh vẫn còn đó.

 

  Anh ta đã nghĩ rằng nàng chỉ là một tên lén theo dõi.

 

  Hanua là mảnh đất chưa được biết đến và có giá khá thấp. Nó cách xa thủ đô, và không có kỹ nghệ tân tiến đặc biệt nào.

 

  “Nếu cô ấy không có ý định kiếm tiền ở đó vì một lí do đặc biệt, thì cô ấy đã sẽ không hề hứng thú với mảnh đất đó.”

 

  Tuy nhiên, cố gắng mua mảnh đất xa xôi như vậy vẫn chưa đủ. Và bây giờ thì…nàng đã mời gọi Redian Keos.

 

  Redian Keos là một hoạ sĩ tài năng đáng giá như đá quý mà anh ta tìm ra khi đang nhìn qua các phòng triển lãm nghệ thuật. Mặc dù cậu ấy còn trẻ và chưa tích cực bán tranh của mình, nghệ thuật và sức diễn cảm từ chúng thực sự xuất sắc.

 

  Đặc biệt, một khi ai đó nhận ra các màu sắc rực rỡ và độc đáo như thế nào, họ sẽ khó mà quên được chúng.

 

  Chỉ với vài sản phẩm trưng bày tại các cuộc triển lãm nghệ thuật có sức ảnh hưởng cũng đủ khiến giá cả tăng vọt.

 

  Ban đầu, tác phẩm bị giới hạn về nguồn cung, nên một khi chúng được biết tới, chúng sẽ đem lại lợi nhuận cực lớn. Vậy nên anh ta mới tới đây để làm cho nó tăng thêm giá trị nhưng…lại nữa, tiểu thư Icard…

 

  “Lạ thật.”

 

  Seymour ngồi trước xưởng của Redian nghĩ ngợi, “Mình sẽ đợi cậu ta quay về.”

 

  “Sao cô ấy có thể có chung suy nghĩ với mình?”

 

  Nó không phải là bất cứ ai, mà lại là tiểu thư Icard…

 

  Một quý cô tiểu thư hoàn toàn khác khác với anh, một thường dân từ lúc sinh thành. Nàng là vợ người kế vị duy nhất của công tước Icard, mặc dù mới chỉ mười bốn tuổi. Giữa họ có một khoảng cách khiến cho việc chào hỏi thậm chí cũng trở nên khó khăn.

 

  Thế nhưng anh có quan tâm tới nó không? Đúng hơn, tinh thần thách thức thậm chí còn bùng cháy hơn nữa.

 

  Anh ấy có chạy không, khi đã tự hỏi mình có thể đi xa tới mức nào sau khi bắt đầu bằng hai bàn tay trắng này?

 

  “Có lẽ…”

 

  Hơn nữa, giờ anh đã mua một cái tên, anh không thể để mình bị xem là thường dân lâu hơn nữa.

 

  Anh nghĩ rằng mình có thể mua một danh hiệu ở mức độ nào đó với số tiền kiếm được từ trận đua ngựa, nhưng vì tiền thu được ít hơn tưởng tượng nên anh chỉ lấy danh hiệu Bá tước.

 

  “Đây phải chăng là duyên số?”

 

  Seymour cẩn thận lấy ra trong túi một tờ báo từ vài ngày trước mà anh luôn mang bên mình, rồi mở nó.

 

  “Bạn tâm giao của mình, người mà mình chưa từng nghĩ sẽ tồn tại trên đời này?”

 

  Chúng ta đã thắng được tiền cùng nhau, mặc dù Laria là quý tộc, nàng đã thu hút nhiều sự chú ý hơn anh-một bức ảnh Laria quay lưng về phía ống kính, được chụp tại trường đua, chễm chệ trên vị trí của nàng. Và bên cạnh đó, anh có thể thấy bóng lưng của mình ở phía bên.

 

  Mặc dù họ cùng kiếm được tiền, nhưng Laria được quan tâm hơn vì nàng là tiểu thư nhà quý tộc.

 

  “Mình muốn biết rõ hơn.”

 

  Mái tóc vàng của anh rực rỡ dưới nắng vàng, và đôi mắt màu lục thì sáng lên những suy nghĩ. Với sự hiện diện tuyệt đẹp đó, khiến phụ nữ đi qua phải lén nhìn trộm anh.

 

  Seymour Letucia.

 

  Một người dân thường mười tám cái xuân không máu, nước mắt, lương tâm, phẩm hạnh hay ý thức về đạo đức, người với tràn trề tham vọng, và chỉ yêu những thứ làm ra tiền.

 

  Bây giờ, là một bá tước, tên anh ta đã trở thành Seymour “Vàng” Letucia.

 

  Chỉ mới thêm từ “vàng” đã cho thấy rõ ràng đam mê của anh với tiền ra sao.

 

  Mặc dù bây giờ anh ta sẽ bắt đầu với tư cách là một bá tước, anh sẽ làm việc chăm chỉ hơn để lấy chức danh cao hơn yêu cầu lượng tiền vô cùng lớn.

 

  Nếu anh có thích nàng, sự ngoan cố sẽ khiến anh dính chặt bên nàng, bất chấp nàng có chồng hay không.

 

  Anh sẽ không từ bỏ tiểu thư Icard, kể cả công chúa Elanie, người được nói rằng là trung tâm của gia tộc Hoàng gia.

 

  “Mình phải gặp cô ấy.”

 

  Seymour nâng cằm, mải lạc trong suy tư.

 

  “Bằng cách nào đó…”

Bạn đang đọc:Trở thành con dâu bất đắc dĩChương 29
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.