Bạn đang đọc:Trở thành con dâu bất đắc dĩChương 42

Chương 42:

Sau khi Laria đã say giấc, Evan lẻn ra khỏi phòng.

Cậu ấy lẻn ra ngoài để luyện tập, vì dành thời gian ở bên Laria quá nhiều dẫn tới việc bỏ bê luyện tập.

Cậu không tin rằng Laria sẽ rời đi sớm đến vậy và vẫn đang cố gắng dành nhiều thời gian ở bên cô hết sức có thể.

Ở sân tập không một bóng người, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít.

“Ai ở đó?”

Sau khi Evan cất lời, một người hầu ngạc nhiên nhảy ra.

“Cobb?”

Đó là Copp đang khóc.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Anh ta thút thít và do dự, cuối cùng lại trẩ lời bằng một cái nheo mắt.

“Là vì một người phụ nữ… đã chơi đùa với tôi.”

“Chơi đùa với anh?”

“Vâng… tôi đã nghĩ tôi sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời với cô ấy, nhưng cô ấy cũng hẹn gặp các người khác trong dinh thự công tước… và danh tiết của tôi đã bị chà đạp thảm hại.”

“Trời đất.”

Quả thật hôm trước Cobb có nhắc tới một người phụ nữ đang làm quen.

“Rob trong tù, Ivan trong bếp, Kayburn trong vườn đều bị cô ấy hấp dẫn.”

“Tệ thật.”

Evan an ủi như thà rằng đừng an ủi, tin rằng anh ta nên đi theo con đường của riêng mình.

Xem ra ở dinh thự của Công tước có một người phụ nữ lẳng lơ, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cậu ta. Tất cả những gì cậu ta muốn là để Laria khỏe hơn và tiếp tục ở bên cô.

Sẽ không sao nếu vẫn tiếp tục ở bên cô ấy thậm chí khi cô không thể khỏe lại, nhưng Evan vẫn không muốn Laria phải chịu đựng căn bệnh…

“Serena… người phụ nữ đó… cô ta biết mình đẹp và đẹp trong mắt người khác nữa…”

Biểu cảm của Evan tối sầm lại khi rời khỏi.

“Ừ, Serena là một người tốt. Có rất nhiều điều để học hỏi, rất nhiều điều để quan sát từ cô ấy. Cô ấy là một bác sĩ hoàn toàn tử tế!”

Laria học từ ai vậy?

Đột nhiên, Evan bắt đầu cư xử khác lạ.

“Laria, cô có hứng thú với một bác sĩ khác không?”

Một cách gián tiếp, cậu ấy hỏi tôi vài lần trong ngày về một bác sĩ khác ngoài Serena.

“Tại sao?”

“...Chỉ là, tôi cảm thấy hơi khó chịu.”

Vẻ mặt của cậu ấy rất nghiêm túc.

‘Oh, mình không ngờ cậu ấy lại có nhận thức tốt hơn kẻ xấu.’ Mặc dù vậy, đương nhiên tôi sẽ đặt lợi ích của bản thân lên trên.

“Không có bác sĩ nào chữa cho tôi tốt như Serena. Tôi cảm thấy tình hình bệnh đã thuyên giảm sau khi gặp cô ấy, ngay cả khi tôi đang ở trong Quận.”

“Nhưng…”

“Cậu không muốn tôi khỏe hơn sao?”

Dứt lời, tôi buông thõng vai và hỏi một cách yếu ớt, và cuối cùng, Evan không thể nói gì thêm về Serena.

“...Phù.”

Tuy nhiên, số lần cậu ấy vò tóc và lẩm bẩm một mình ngày càng nhiều. Tôi nghĩ rằng cậu ấy không hài lòng nhưng không hề nói với tôi.

“Tôi đáng lẽ phải theo học ở học viện y tế.”

“Hả?”

“Nếu tôi học tập chăm chỉ, tôi bây giờ đã có chứng chỉ.”

“...”

“Tôi tin tôi sẽ tốt nghiệp đầu tiên.”

Học viện Y tế là nơi mà những người bình thường sẽ theo học. Tôi không hiểu cậu ấy đang nói gì. Sau khi biết cậu ấy vẫn đang cố gắng tạo khoảng cách giữa tôi và Serena, cậu ấy bắt đầu gây áp lực cho tôi bằng những cách khác.

“Tôi đã học được điều gì đó sau tai nạn của Ludva.”\

Đó là một điều tốt.

‘Làm ơn nhận ra tất cả những gì Ludva nói là nhảm nhỉ!,

“Thật sao? Là gì vậy?”

Cậu ấy trả lời câu hỏi của tôi một cách nghiêm túc: “Một người đàn ông luôn có hình bóng người vợ của ngươi trong tim tuyệt đối không để yên.”

“...Hả?”

"Đó là thế hệ này qua thế hệ khác liên tục gặp rắc rối."

“Chà, đúng vậy, nhưng…”


 

"Không bao giờ được thương xót."


 

Sự cố của Ludva dường như đã để lại một dấu ấn kỳ lạ đối với cậu ta. Và do đó, Evan đã trở nên quá cảnh giác với việc một người đàn ông khác dính vào vợ mình.

“Đó là lí do vì sao cô trì hoãn cuộc hẹn với cậu họa sĩ Redian nhiều hơn trước?”

Tôi nghiêng đầu, bối rối.

Đúng như dự đoán, liệu tôi có gợi cho cậu ấy hình ảnh của Matilda không?

‘Có vẻ… nó khá là phổ biến ở đây. Đến cả mẹ đỡ đầu cũng nhìn ra Matilda khi trông thấy mình.’

Đôi mắt đỏ của Evan lấp lánh một cách kỳ lạ, và tôi cảm thấy như thể tôi đang nhìn thấy Công tước Icard khi ông ấy còn trẻ. Serena đã đúng. Câu trả lời tốt nhất là hãy rời xa họ trước khi không thể tách rời, mặc dù điều đó có thể hơi khắc nghiệt.

“Laria.”

“Hmm?”

“Tôi đã đặt một chiếc giường và họa tiết trang trí đẹp nhất cho căn biệt thự vì cô đã từng nói muốn trang trí phòng bằng những thứ xa hoa. Tôi cũng đã tìm được cây Oklasia, dù hơi khó khăn một chút.”

Mặc dù tôi chỉ nói bâng quơ, tôi không ngờ cậu ấy lại ghi nhớ rõ ràng đến vậy.

‘Cậu ấy sao vậy? Cậu ấy quá tốt đi…’

“Oh, cảm ơn cậu.”

“Tôi sẽ thường xuyên đến đó.”

‘... Cậu không cần đến đó thường xuyên đâu.’

“Đừng đối xử tốt với người đàn ông khác. Đừng cười hay làm thân với họ. Được chứ?”

“Được thôi.”

“Cô không được đọc truyện cổ tích cho họ. Không được xoa đầu họ và càng không được mua bánh Ganache cho họ.”

“Vì sao?”

“Vì thậm chí một người phụ nữ đã có chồng thì đàn ông vẫn sẽ khắc ghi hình bóng cô ấy trong tim, giống như Ludva.”

“Evan.”

Tôi thở dài.

Có vẻ là ảnh hưởng của Ludva quá sâu sắc. Chà, đúng như dự đoán, đó không phải là thứ mà tôi có thể dễ dàng bỏ qua vì nó đã để lại một vết sẹo sâu trong trái tim Evan. Tuy nhiên, tôi cần phải khắc phục điều này, cậu ấy đang có những biểu hiện của chứng hoang tưởng nghiêm trọng.

“Đừng nghĩ như vậy. Tôi không phải là người dễ dãi và tôi sẽ không để tâm đến bất kỳ người nào khác.”

“Hả?”

“Không phải sao? Cậu nhẹ dạ đến nhường nào mà lại nghĩ tôi sẽ dễ dàng bị hạ gục bởi những hành vi đó? Đừng lo lắng.”

“...”

Tôi nói thêm, “Nếu cậu nghĩ nó sẽ xảy ra, thì thật nực cười. Nếu không cậu cứ nghĩ tôi là một người phụ nữ lẳng lơ luôn thèm muốn tất cả.”

“...”

“Cậu không nghĩ vậy sao?”

“...Phải, đó là sự thật.”

Evan miễn cưỡng gật đầu nhưng có vẻ hơi khó chịu.

Khi tôi rời đi, có thể nó cũng khiến cậu ấy nhớ đến cách mẹ cậu ấy rời đi. Đó có phải những điều mà cậu ấy lo lắng? Nhìn dáng vẻ bồn chồn của Evan.

Evan cắn móng tay và lẩm bẩm một mình.

“... Tôi rất lo lắng.”

Tôi đã đưa ra một kết luận.

Evan bị thao túng bởi Ludva, dường như cậu ấy cảm thấy gắn bó với tôi, cần được trấn an mọi lúc.

‘Cậu ấy vẫn là một đứa trẻ.’

Nhưng, đề phòng, cũng là một lựa chọn tốt để tránh xa một thời gian. Rời khỏi tầm mắt, rời khỏi tâm trí và cả tầm với, rời xa vòng quản lý của Công tước Icard để cậu ấy quay trở về tính cách ban đầu.

Trong một thời gian, tôi đã nghĩ đến việc cố gắng trốn thoát bằng cách quấn lấy Evan, nhưng cậu ấy cảm thấy tội lỗi cho Công tước Icard và tôi biết cậu ấy sẽ đứng về phìa tôi trong thời điểm quyết định.

Và trên hết, bộ phim về tình cảm cha con không phải là sở thích của tôi. Những bộ phim thì hay đấy nhưng chỉ vắt kiệt sức của tôi khi nghĩ về nó.

“Hmm, hmm…”

Tất nhiên, ngoài Evan, Công tước Icard cũng có những hành động hơi kỳ lạ. Khi tôi đến thư phòng sau khi được gọi, giọng ông ấy vang lên ngạc nhiên.

“Con không có trợ cấp.”

“Dạ?”

“Có thể có lúc con cần tiền mặt. Đặc biệt là khi con không có ở đây, Evan cũng sẽ không ở đó nếu con cần tiền. "

‘Này, cha… cha quên cuộc đua ngựa rồi à?’

Bất chấp, càng nhiều tiền, càng tốt. Trong khi suy nghĩ về những gì tôi sẽ nhận được, Công tước đột nhiên đưa ra một cuốn sổ phác thảo và những cây bút chì màu.

‘Sách phác thảo…’

Giờ thì hiểu rồi.

‘Ôi trời. Không phải là tôi thực sự không có tiền.’

Vẽ tranh cho kẻ sẽ giết tôi trong tương lai chỉ để đổi lấy tiền chính là việc một đứa trẻ không có lòng tự trọng sẽ làm.

“Cha!”

‘...Và mình không có lòng tự trọng trước tiền bạc.’

“Đúng rồi! Cha nói sẽ cho con tiền tiêu vặt nếu con vẽ tran cho cha, phải không?”

Tôi vỗ tay nồng nhiệt khi nhận được quyển sổ và bút chì màu cứ như chúng vô cùng quý giá. Công tước Icard chau mày và vuốt cằm khi tôi vẽ tranh tại chỗ.

“Con không có khiếu nghệ thuật… ta có nên tìm một giáo viên cho con?”

“Thật ạ?”

Tôi cười toe toét và chỉ vào một trong những bức tranh.

“Vậy, cha nghĩ đây là gì?”

“Thứ gì đó ghê tởm dài lê thê… ngọn lửa địa ngục?”

“Đó là một cái cây, thưa cha. Còn cái này?”

“Một lưỡi hái… đó là Thần Chết ư?”

“... Đó là cha đang cầm kiếm.”

Chà, không nghi ngờ gì khi ông ấy nắm giữ vận mệnh của tôi… Vì vậy, lý thuyết về năng khiếu nghệ thuật của ông ấy dễ dàng bị xóa tan.

Trong khi loay hoay với quyển sổ, thật là đáng buồn mà, tốt gỗ hơn tốt nước sơn, Công tước Icard đột ngột nói.

“Nếu con đến Borotna…”

“Dạ?”

“Con sẽ cần tổ chức một bữa tiệc thông báo rằng con đã đến đó.”

“Ồ… vâng.”

“Không thể làm khác được vì con không được khỏe. Nếu con định ở đó lâu dài thì nên để mắt đến cộng đồng địa phương ”

Các vùng xã hội! Theo những gì tôi đã thấy trong sách, nó được coi là một chiến trường không có tiếng súng, sẽ có rất nhiều hậu thuẫn với các quý tộc. Một nơi mà những quý tộc không có gì để làm, tụ tập và chiến đấu vì chẳng điều gì…!

“Có người nói con phù hợp với nó.”

Thật vui vì đã có những buổi học ngắn cùng Olivia.

“Ta nghĩ nơi đó khá hẹp vì chỉ là một địa phương nhỏ, vậy, sao con không bình tĩnh lại và tìm một nơi khác?”

“Con là người nhẹ nhàng và dịu dàng, vì vậy ta không chắc con có thể quản lý tốt không. Tuy nhiên, nếu con gặp khó khăn, hãy nhắm mắt lại và tránh xa bọn chúng.”

“Dạ?”

“Miễn là con mang họ Icard, không ai dám phàn nàn về con.”

Công tước Icard thẳng thừng.

“Đừng bị thương, sẽ có một đám trẻ con tấn công con vì con quá yếu đuối.”

‘Chúng sẽ tấn công mình nếu mình tỏ ra yếu đuối? Ah… sẽ rất mệt đây.’

“Cha sẽ bận nên không thể tham dự bữa tiệc… Vì vậy, ta sẽ để Evan thay thế. Dù ta có bận rộn đến đâu, Evan cũng sẽ ở đó giúp đỡ con.”

“Cha không cần sai Evan đi đâu ạ.”

“Con không muốn trở thành chướng ngại cho Evan chỉ vì con bị bệnh.” đôi mắt cụp xuống cùng giọng nói thê lương.

“Lúc đầu, con đã rất hạnh phúc khi được trở thành một phần gia đình cùng cha và Evan, nhưng giờ con càng lo căn bệnh của con chỉ đem lại phiền toái cho Icard…”

‘... Vậy nên, hãy chỉ sai cậu ấy đến trong trường hợp đặc biệt.’

Công tước Icard giữ im lặng và lẩm bẩm một mình.


 

“… Thật là một người tốt bụng.”

Và trong một hồi lâu, ông ấy không nói bất cứ điều gì.

Công tước Icard nhàn nhạt liếc nhìn tôi, thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay lập tức, ông ấy lấy chiếc nhẫn thánh trong ngăn kéo và xem xét nó.

Tuy nhiên, ông ấy không hề hỏi hay đề cập đến tình trạng của tôi, nghĩa là ông ấy vẫn quyết tâm giấu nhẹm sự thật rằng tôi không còn nhiều thời gian… Hoặc, ít nhất thì có vẻ vậy, như cách ông ấy diễn xuất.

‘Mình vẫn không biết được, nhưng ông ấy chưa thực sự để tâm đến mình và có ý định từ bỏ mục tiêu.’

Tôi hoàn thành bức vẽ trong lặng lẽ, lấy túi vàng và rời khỏi thư phòng.

Bạn đang đọc:Trở thành con dâu bất đắc dĩChương 42
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.