Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 13

Ngay trước bình minh, Aria đột nhiên tỉnh giấc bởi một tiếng động lạ. 

 

‘Cái gì…?’

 

Âm thanh đến từ ô cửa sổ.

 

Thức dậy từ giấc ngủ sâu của mình, cô buồn ngủ đi về phía âm thanh gõ cửa đến từ cửa sổ phòng mình. 

 

Cô mở mắt ra, bờ mi của cô nhẹ nhàng chạm vào đôi má của mình khi cô phủi nhẹ những giấc mơ đi. 

 

“Coo!”


‘Huh?’

 

Aria mở cánh cửa sổ. 

 

Đó là con chim bồ câu trắng trước đây. 

 

Chú chim bồ câu bay vòng quanh Aria trước khi nó từ từ đáp xuống vai cô. 

 

“Xin chào. Vậy là chúng ta lại gặp nhau rồi.”

 

Aria đưa một ngón tay lên và vuốt đầu chú chim bồ câu. Nó nhắm mắt lại và nghiêng đầu theo từng cú chạm của cô.

 

“Cho dù đó là con người, chó săn, hay bồ câu, tất cả sẽ đều phản ứng giống nhau khi họ được vỗ đầu.”

 

Cô cười khúc khích.

 

“Mình chắc hẳn nhìn rất giống một con ngốc, đang nói chuyện với một chú chim bồ câu và làm những việc tương tự như thế.”

 

Con chim bồ câu gặm ngón tay cô như thể muốn nói rằng, “Bây giờ bạn đang phớt lờ tôi sao?”

 

Aria, với một biểu cảm kỳ lạ, cô quấn ngón tay bị cắn của mình quanh nó.

 

“Coo!”

 

“H-huh?”

 

Chú chim bồ câu vỗ cánh và chỉ vào chân nó.

 

Có một lá thư đang cột quanh chân nó. 

 

Aria mở bức thư ra và đọc nội dung bên trong. 

 

[Thật buồn khi phải nói rằng tôi sắp chết rồi.

 

Nhưng mùa xuân mà bạn đã đem đến cho tôi rực rỡ đến mức làm tôi tự hỏi không biết mùa hạ sẽ ấm áp ra làm sao. 

 

Mùa thu có thể thịnh vượng như thế nào.

 

Và thiên đường mùa đông có thể trắng đến đâu.

 

Tôi đã nghĩ về điều này được một khoảng thời gian rồi.

 

Vì vậy, bằng cách nào đó, tôi sẽ cố gắng níu giữ lại cuộc sống của mình lâu nhất có thể miễn là tôi được phép làm như thế. 

 

– Gửi đến Nàng Tiên Xuân – ]

 

Bức thư đến từ Đại công tước phu nhân. 

 

Aria đọc đi đọc lại nó. 

 

‘Chú chim bồ câu đã bay một cách chính xác vào cửa sổ phòng mình.’

 

Aria lập tức đóng sầm cái cửa sổ lại và nhanh chóng ngồi xổm xuống mặt sàn. Tĩnh mạch của cô đập mạnh tựa như tiếng trống đập mạnh bên tai. 

 

Cô đã bị lộ rồi sao?

 

‘Không thể, chú chim bồ câu có lẽ chỉ bay lại về với mình vì mình là người đã gửi nó đến đó ngay từ đầu.’

 

Aria mở lá thư ra lần nữa. 

 

Đại công tước phu nhân gọi cô ấy là ‘Nàng Tiên Xuân’. Liệu điều này có nghĩa là bà ấy sẽ không yêu cầu Aria phải tiết lộ danh tính thật của cô?

 

‘Điều này cảm thấy thật là lạ.’

 

Cô chỉ muốn làm một thứ gì đó để có thể ngăn lại cuộc Thảm sát Gia tộc Valentine. 

 

Tuy nhiên, cô chưa bao giờ đoán được rằng mình sẽ nhận được một lá thư. 

 

‘Bà ấy đã nói sẽ cố gắng níu giữ cuộc sống của mình.’

 

Đó không phải là một yêu cầu để cứu mạng bà ấy, mà là một lá thư để tỏ lòng biết ơn đối với Aria. 

 

Với niềm hy vọng mà Aria đã đem lại, bà ấy muốn bám víu vào cuộc sống của mình và tạo ra một tham vọng táo bạo rằng bà ấy sẽ có thể vượt qua nó bằng một cách nào đó. 

 

‘Mình chưa bao giờ được gặp mặt Đại công tước phu nhân ở ngoài đời.’

 

Nhưng Aria muốn bà ấy sống dù thế nào đi nữa. 

 

Cô chạy thẳng ra khu vườn và nhặt lên một bông hoa lan Nam Phi.

 

Aria cột một tờ ghi chú vào chân của chú chim, để cành hoa vào mỏ của nó, và gửi nó lên bầu trời. 

 

[Tôi sẽ cho bạn thấy những điều kỳ diệu qua từng mùa.

 

Cho dù là xuân, hạ, thu, hay đông. 

 

Tôi sẽ mang đến lời hứa của các mùa cho đến khi nào mùa xuân lại đến lần nữa.]

* * *

Aria cần tìm một nơi mà cô có thể bí mật tập luyện ca hát.

Cô đã nghĩ về nó ngay khi cơn sốt của cô hạ xuống bớt.

Sau khi làm nở rộ 12 cái cây hoa anh đào với ‘Bài hát của Cuộc sống’, cô cảm thấy cơ thể mười-tuổi của mình đã chạm đến giới hạn của nó. 

Dòng sức mạnh của cô vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng cơ thể hiện tại của cô lại không thể chịu đựng được nó bởi vì cô chưa bao giờ tập luyện một chút nào cả. 

‘Mình có thể sẽ chết nếu như mình cố gắng hát bài hát để chữa lành hay phá huỷ…’

Nhưng để có thể chữa lành cho vợ của Ngài Đại công tước, cô phải làm việc đó. 

Cô cầm ra một tấm thẻ bài. 

[Con không còn ốm nữa.]

“Hmmm, thần vẫn nghĩ là người có một cơn sốt nhẹ,” Diana nói, chạm vào trán và cổ của Aria. 

Aria đứng dậy khỏi ghế của mình, vờ rằng mình không nghe thấy cô ấy. 

“Người cần phải nghỉ ngơi thêm một đêm nữa… Nào? Tiểu thư, người có đang nghe thần nói không?”

Cô cố gắng để trốn thoát, nhưng đã bị bắt lại ngay tức khắc. Aria lắc tay Diana vài lần trước khi bỏ cuộc. 

Sau một thời gian, cô ấy nhìn lên Diana bằng đôi mắt cún con to tròn của mình. 

“Không. Người cần phải nghỉ ngơi.”

“......”

“Đừng nhìn thần bằng đôi mắt cún-con ấy nữa. Cũng vô ích thôi.”

“......”

“Thần nói là, không!”

“......”

“Thở dài…”

Diana thở dài và cuối cùng cũng giơ hai tay lên như biểu hiện của sự đầu hàng. 

“Người muốn đi đâu?”

[Khu vườn.]

Aria hiện tại đã bị cấm không cho ngấm hoa.

“Được rồi, thần sẽ cho phép người nhưng chỉ lần này thôi…”

Diana miễn cưỡng chấp nhận sau khi Aria kiên quyết khẳng định rằng cô ấy không bị dị ứng với phấn hoa. 

“Tuy nhiên, người phải trở về trước hoàng hôn.”

[Vâng ạ.]

“Nếu người đi lạc, hãy hỏi ai đó ở xung quanh để được giúp đỡ.”

[Vâng ạ.]

“Đừng ngại bởi vì mọi người đều sẵn sàng để giúp đỡ.”

[Vâng ạ.]

Cuộc đối thoại diễn ra lâu hơn so với cô ấy nghĩ. 

Cô ấy đã phải giơ tấm thẻ bài [Vâng ạ.] một vài lần trước khi Diana thật sự để cô ấy đi. 

Sau một hồi, Aria cuối cùng cũng đã đi đến khu vườn. 

Cô nhìn xung quanh giả vờ như thể bản thân đang ngắm nhìn những bông hoa ở trong vườn. 

‘Đây là nơi hoàn hảo để mình có thể hát một cách tự do.’

Bụp–bụp!

Đột nhiên, cô ấy nghe tiếng bước chân đang chạy lại thật nhanh về phía mình. 

Aria vội vàng quay lưng lại để chạy, nhưng đã quá muộn.

Với sự tăng tốc nhanh chóng và chuyển động có phần vượt trội hơn, sinh vật ấy đã đến ngay sát cô. 

“Gâu!”

“Aaa!” Aria hét lên khi cô ấy bị quay ngược trở lại và té xuống.

Trái tim cô ấy như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. 

“......”

Cô nhìn chằm chằm vào con chó sói đang thở hổn hển và quẫy đuôi một cách nhiệt tình. 

Thật may là cô đang ở một mình. Sẽ phải làm sao nếu như một ai đó khác đang ở đây. 

“Ngươi thật là quậy quá đi mất,” cô la rầy con chó sói trong khi nhẹ nhàng chạm vào mõm của nó. 

Đáng lý ra việc đó không nên làm đau nó, nhưng con sói lại rên rỉ, tai nó thì rủ xuống và chân nó thì gục xuống. 

‘Nó thật biết cách làm sao để khiến mình cảm thấy tồi tệ.’

Cô đã suy nghĩ về việc ra lầy nó thêm chút nữa, nhưng nó lại quá đỗi đáng yêu. Cô không thể kiềm mình lại mà cười với con chó sói.

Sau khi Aria đứng dậy và xác định là không có một ai ở xung quanh, cô thì thầm với nó. 

“Làm sao mà ngươi có thể đến được đây?” Aria hỏi trong lúc phủi bụi bẩn ra khỏi mông mình. 

“Gâu!”

“Ngươi chạy đến đây vì nhớ ta sao?”

“Gâu, gâu!”

Có vẻ như là cô đã đoán đúng.

Aria học được phản ứng của con chó sói. Nó có vẻ như là có thể hiểu được những gì cô vừa nói. 

‘Bây giờ chúng ta đang thật sự trò chuyện sao?’

“Tay.”

Ngay khi cô đưa lòng bàn tay ra, con chó sói giơ chân nó lên và nhẹ nhàng đặt lên tay cô. 

“Nằm xuống.”

Con chó sói hạ thấp mình và dựa vào mặt đất.

Aria cảm thấy ấn tượng sâu sắc đối với con sói. Cô ấy có thể giao tiếp với những con vật và thậm chí có thể ra lệnh cho chúng. 

Điều này là vượt xa ngoài tầm mong đợi của cô ấy. 

‘Đó có lẽ là lý do vì sao cha lại rất sợ khi những con vật tiếp cận mình.’

Cô cười cay đắng khi chợt nhớ lại Bá tước Cortez, người đã điên cuồng ra lệnh giết bất cứ sinh vật sống nào nếu chúng đến lại gần cô. 

“Ngươi có biết nơi nào mà mọi người thường không hay ghé đến không? Một nơi ta có thể hát mà không bị một ai quấy rầy. Có lẽ là, một nơi bí mật.”

“Gâu!”

“Đó là nơi mà thủ lĩnh của ngươi ở sao?”

“Gâu, gâu!”

‘Nơi mà con sói đầu đàn cư ngụ…’

Aria hình dung về con sói đầu đàn, con vật có nghĩa vụ dẫn đầu cả bầy sói. Có vẻ không quá tệ để hát ở đó. 

Aria leo lên lưng của con sói và vòng tay ôm chặt cổ nó. 

“Xin hãy dẫn ta đến đó.”

Sau đó, con sói lập tức chạy đến địa điểm đã định.

Một lát sau…

Aria nhận ra bản thân đang đứng trước Ngài Đại công tước của nhà Valentine. 

Thủ lĩnh của bầy sói.

“......”

“......”

Aria và Ngài Đại công tước ngượng ngùng nhìn nhau. 

Mặc khác, con sói vẫy đuôi và thở hổn hển một cách điên loạn, như thể nó đang đòi hỏi sự khen ngợi sau khi hoàn thành mệnh lệnh của cô. 

“Cái- cái quái gì…”

Dwayne, người phụ tá riêng của Ngài Đại công tước, rút thanh kiếm của mình ra, nghĩ rằng đó là một cuộc tấn công của kẻ thù. 

Bối rối và sợ hãi cùng một lúc, Aria ôm chặt lấy cổ của con sói.

‘Đây là văn phòng của Ngài Đại công tước?’

Cô ấy đã nghi ngờ trên suốt quãng đường đi. Phong cảnh xung quanh liên tục thay đổi một cách nhanh chóng khi con sói chạy, và cô đã để ý đến việc mình ngày càng gần với cung điện chính. 

Điều này đáng lẽ không nên xảy ra.

“Huh?”

Ngài Đại công tước nhà Valentine.

Tristan vừa quan sát Aria cưỡi con chó săn của mình vừa đặt một điếu thuốc vào miệng của ông ấy.

“Ta không ngờ rằng lại có một đứa trẻ có thể cưỡi con chó săn của ta như một con ngựa vậy,” ông ấy vừa nói vừa nhấc Aria lên.

Aria nắm chặt lấy cái túi cũ kỹ của mình như thể nó là dây cứu sinh của cô trong khi cô liên tục tránh đi ánh nhìn của Đại công tước. 

Nụ cười của Ngài Đại công tước ngày càng sâu sắc hơn khi mà ông ấy nhìn thấy biểu cảm đau khổ hiện lên trên gương mặt của Aria. 

“Ta lịch sự khẩn cầu con. Hãy đối xử tử tế với những chiếc răng nanh đáng tin cậy của ta có được không?”

‘Vậy tại sao lại không đối xử tử tế với mình trước…’ Aria nghĩ, khi ông ấy đung đưa cơ thể cô trong không khí như một con búp bê vậy. 

Ngài Đại công tước của nhà Valentine chắc hẳn không biết ý nghĩa thật sự của ‘lịch sự’.

“Ta nên làm gì với quý cô trẻ nham hiểm này đây?” Ông ta hỏi, chậm rãi thở ra một làn khói. 

Cách nói của ông ta trông có vẻ cứng ngắc và trịnh trọng. Nghe có chút kỳ lạ. 

‘Mình không thể nói rằng mình đến đây để luyện tập ca hát…’

Aria lục lọi trong cái túi cũ kỹ và lấy ra tấm thẻ bài của cô ấy. Cô vật lộn với những suy nghĩ không biết mình nên viết cái gì, nhưng Ngài Đại công tước chỉ kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào cô. 

‘Thưa Ngài?’

Nó thật quá gượng gạo. 

‘Thưa Ngài Đại công tước của tôi?’

Tuy nhiên, Aria lại không phải người hầu của ông ấy. Nếu cô ấy hạ thấp bản thân quá mức, thì nó sẽ làm cho hình tượng của cô xấu đi. 

Sau một hồi suy ngẫm, cô ấy đã quyết định được danh xưng hoàn hảo cho Ngài Đại công tước. 

[Thưa cha.]

Aria giữ tấm thẻ gần lại mũi của mình. 

Cô cố gắng tỏ ra vẻ khó chịu về việc bị nhấc bổng lên một cách bất lịch sự. 

[Con đến đây bởi vì con muốn gặp người.]

 

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 13
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.