Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 17

“Than ôi.”

 

Dwayne xoa lấy thái dương của mình và hít một hơi thật sâu.

 

May mắn thay, hầu hết các tên quý tộc trên danh sách đều có xác suất cao trong việc chạm đáy của xã hội. 

 

Vì vậy sẽ không quá lạ nếu như họ đột nhiên chết. 

 

“Tôi là gì cơ chứ? Một người dọn rác sao?!” Dwayne phàn nàn. 

 

Ngay khi người phụ tá của Đại công tước bắt đầu nói chuyện một mình, Tristan chuyển hướng nhìn của mình sang Aria người liên tục nhìn chằm chằm vào ông ấy. 

 

“.....”

 

“Có việc gì sao?” Ngài Đại công tước hỏi. 

 

Aria nhanh chóng lục lọi cái túi của mình, lấy ra một tấm thẻ bài, và viết lên trên đó. 

 

[Thưa cha, cảm ơn người.]

 

‘Ý của cô là, cảm ơn vì đã giết một ai đó!’ Dwayne nghĩ.

 

Càng quan sát Aria, anh ta càng nhận ra một điều gì đó.

 

‘Cô ấy thật là hoàn hảo cho Điện hạ…’

 

Dwayne không thể tin rằng cô lại cảm ơn ngài ấy vì đã giết chết một ai đó. Cô ấy là một mảnh ghép hoàn hảo cho Đại vương nhà Valentine!

 

‘Mình đoán mình là người bình thường duy nhất ở đây trong cái cung điện này…’ anh ấy khóc trong lòng. 

 

Và khi Ngài Đại công tước đọc tấm thẻ bài, một suy nghĩ tương tự hiện lên trong tâm trí ngài ấy.

 

‘Đây là một thứ gì đó để nói cảm ơn sao?’

 

Ngài Đại công tước rất ngạc nhiên. 

 

Ông ấy cứ nghĩ là ở thời điểm này, Aria có lẽ cuối cùng cũng từ bỏ và bật khóc. 

 

Nhưng ngược lại với những mong đợi của ông ấy, cô gái nhỏ lại tỏ lòng biết ơn đối với ông. 

 

‘Mình đoán là mình cảm thấy khá mừng.’

 

Ngài Đại công tước vô thức đặt tay mình lên đầu cô ấy và xoa nhẹ đầu cô. Nhưng không may thay, tay ông ấy có quá nhiều lực và nó khiến cho Aria cảm thấy khó khăn trong việc ngước đầu lên. 

 

‘Mình đang làm cái gì vậy?’

 

Ngài Đại công tước nghiêng đầu. 

 

Aria cũng vậy, cô cũng có cùng dòng suy nghĩ. 

 

‘Sao ông ấy lại vỗ đầu mình?’ Cô nghĩ, hoang mang bởi những hành động kỳ lạ của ông ấy. 

 

“Hmm.”

 

Một lúc sau, ông ấy cuối cùng cũng nhấc tay mình ra khỏi đầu của đứa trẻ. 

 

Tuy nhiên, câu hỏi của ông ấy vào ngày hôm đó mãi mãi sẽ không thể có câu trả lời cho đến vĩnh viễn. 

 

* * *

Sau tai nạn đó, mỗi ngày Aria đều đến thăm Ngài Đại công tước.

Vì cô ấy thường ở lại trong một thời gian dài, nên nội thất trong văn phòng cũng ngày một tăng lên nhiều thêm. 

Bắt đầu từ những chiếc ghế sofa cho trẻ em, ở đó cũng có vô vàn thứ khác như hoa, sách, đồ chơi, và búp bê. 

‘Tại sao mình lại mua những thứ này?’

Tristan, Đại công tước nhà Valentine không thể hiểu nỗi.

Ban đầu, ông ấy chỉ đơn thuần để ý rằng Aria cứ liên tục bị chôn vùi bên dưới những con sói trong khi cô ngủ, và bằng cách nào đó trông nó có vẻ không được thoải mái cho lắm. 

‘Những con chó săn có lông mềm, nhưng chúng khá cơ bắp và có xương dày.’ 

Vì vậy ngay trước khi ông ấy kịp biết, thì ông ấy đã mua một cái sofa có lông tơ mềm mại dành cho em bé. 

[Thưa cha, cảm ơn người.]

Hơn thế nữa, ông ấy chưa bao giờ quên việc lấy đi tấm thẻ từ đứa trẻ lúc nào cũng cười tươi và luôn bày tỏ lòng biết ơn bất cứ khi nào cô ấy có cơ hội. 

Nhưng khi thời gian dần trôi qua, Tristan đã nhận ra một thứ gì đó khác.

Aria thường có xu hướng ngây người ra và nhìn chằm chằm một cách vô hồn vào những cái cửa sổ. 

‘Con bé chắc hẳn rất chán.’

Tất cả những gì cô làm ở bên trong văn phòng của ông ấy là vuốt ve những con sói và nhìn chằm chằm ra cửa sổ trước khi đi vào giấc ngủ. 

“Thần nghĩ là Tiểu thư rất thích hoa.”

Bởi vì lời nói của người hầu, Ngài Đại công tước đã trang trí văn phòng của mình với những bình hoa. 

[Thưa cha, người là tuyệt vời nhất!]

Aria trông rất vui mỗi khi cô liên tục nhìn chằm chằm vào những bông hoa cả ngày dài. 

‘Cô ấy sẽ luôn nhìn ra những ô cửa sổ hoặc là nhìn chằm chằm vào những bông hoa.’

Ngài Đại công tước nghĩ rằng không có gì thú vị khi nhìn chằm chằm vào những bông hoa cả, nên ông ấy đã cho phép cô ấy được quyền vào thư viện. 

Ngạc nhiên thay, Aria phản ứng mãnh liệt hơn so với những gì ông ấy nghĩ. 

[Thưa cha, cha là người ngầu nhất trên toàn thế giới này!]

Cô ấy cầm thật chặt tấm thẻ bài bằng cả hai tay và chạy đi với một nụ cười thật tươi trên gương mặt. 

Aria là một đứa trẻ rất điềm tĩnh khi bị cha mình bán đi như một vật hiến tế. 

Nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy cô ấy vui đến thế này.

Sau này hôm ấy, Aria thường mượn những quyển sách từ thư viện và đọc nó trong văn phòng của ông ấy cho qua thời gian.

‘Con bé chỉ đọc sách cả ngày dài…’

Mọi thứ bắt đầu từ cửa sổ đến những bông hoa, và bây giờ là từ những bông hoa đến những quyển sách. 

Đối với Tristan, Aria vẫn cần một điều gì đó hơn thế nữa. Nên ông ấy đã mua một cửa hàng đồ chơi nổi tiếng nhất trong thủ đô cho cô. 

Thành thật mà nói thì, thậm chí là bản thân Tristan cũng nghĩ là những hành động của mình có vẻ hơi quá đà. 

‘Mình không nghĩ là con bé thích nó đến thế.’

Có phải tất cả đều là vô nghĩa?

Thay vì làm việc, Ngài Đại công tước nhìn chằm chằm vào con gấu bông khổng lồ, trông nó có vẻ tự hào về sự hiện diện phi thường của mình.

Nhưng khi ông ấy nhìn thấy Aria đi đến và ngã vào đằng trước con gấu bông, sự lý trí bên trong ông ấy dường như sụp đổ. 

Ông ấy đã không thể suy nghĩ một cách lý trí được nữa, nên rốt cuộc ông đã mua cả cái cửa hàng đồ chơi và thậm chí còn không nghĩ đó là một quyết định tồi.

Nhưng…

“Còn thiếu cái gì đó.” Tristan nói.

“Huh? Còn gì nữa sao?” Dwayne trả lời. 

Đây là văn phòng hay sân chơi?

Dwayne có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng Tristan lại rất nghiêm túc. 

Sau đó, ông ấy cắn một điếu thuốc trong miệng và nói, “Cứ châm điếu thuốc này đi.”

Khi ông ấy búng tay với Dwayne, ông dừng lại và nhìn chằm chằm vào Aria. 

“Khoang đã, thôi đừng bận tâm.”

Sau đó, đôi mắt có phần hờ hững của Aria bỗng mở ro. 

Cô lục soát xung quanh và đưa Tristan một cái lọ chứa đầy những viên kẹo nhỏ, đủ màu. 

[Con sẽ cho người cái này.]

Và khi cô ngước lên nhìn ông ấy, đôi mắt cô lấp lánh như những viên đá sapphire màu hồng. 

Đây là một món quà sao?

“Đây là cái gì?”

[Đây là kẹo ngôi sao.]

“Kẹo?”

Ông ấy nhìn luân phiên giữa cái lọ và Aria. Biểu cảm của cô ấy giống như một con mèo hoang đang đòi được khen ngợi sau khi đem về một con chuột. 

“Con muốn ta ăn nó?”

Aria gật đầu. Ngài Đại công tước ném đi cái điếu thuốc mình đang cầm lên trên bàn và cho một viên kẹo vào miệng. 

Mùi vị giống như là đường vậy.

‘Mục đích của việc này là gì?’

Đột nhiên, ông ấy nhìn chằm chằm vào cái lọ và chợt nhớ ra là Aria đã luôn mang theo nó trong tay mỗi khi cô đến văn phòng. 

Dường như là những viên kẹo chính là vật sở hữu được cô ấy yêu thương và quý trọng nhất. 

‘Hmm. Kẹo…’

Những đứa trẻ yêu những món tráng miệng. 

Tristan cuối cùng cũng nhận ra mình thiếu cái gì.

Ngài Đại công tước nở một nụ cười hạnh phúc. Ông ấy đóng gói cái lọ cùng với những tấm thẻ bài, và sải bước thật nhanh ra khỏi phòng. 

Ông ấy đang nghĩ về việc ra lệnh cho đầu bếp nấu những món tráng miệng khác nhau mỗi ngày. 

Mọi thứ diễn ra rất tốt.

Cho đến khi…

“Đại vương cũng đưa ra những mệnh lệnh tương tự, nhưng… Tiểu thư không thể ăn thứ gì khác ngoài súp.”

Đầu bếp nói với ông ấy với một vẻ mặt lo lắng. 

“Không có món tráng miệng, trừ một số loại đồ uống và kẹo…”

Nét mặt của Tristan chìm xuống. 

* * *

“Rồi sao?” Ngài Đại công tước nói với một điếu thuốc trong tay. “Nói đi, ta sẽ nghe.”

“Thưa Ngài, thành thật mà nói thì. Tiểu thư rõ ràng là bị suy dinh dưỡng mặc dù không có vấn đề gì với sức khoẻ của cô ấy cả. Tuy nhiên, cơ thể cô ấy có vẻ như muốn từ chối những món ăn…”

“Nói thẳng vào vấn đề đi.”

Vị bác sĩ toát ra mồ hôi lạnh. Ông ấy có thể sẽ viết thư từ chức sớm thôi…

“Cô ấy đã mắc chứng rối loạn ăn uống do chấn thương tâm lý.”

“Chấn thương tâm lý?”

Bác sĩ Cuirre đảm nhận việc chăm sóc cho Aria, tuy nhiên, ông ấy cảm thấy bất mãn đôi chút. Có hơn mười bác sĩ ở đây trong cung điện này, nhưng lại không một ai có chuyên ngành trong tập trung trị liệu về tâm lý.

Người nhà Valentine là những người máu lạnh. Nếu họ tìm được một thứ gì đó hay một ai đó mà họ không thích và gây ra thiệt hại cho họ, thì họ sẽ đơn thuần loại bỏ tất cả khỏi bề mặt của trái đất. Cho dù là những hiệp sĩ hay những thường dân, họ sẽ không ngừng ngại mà xoá bỏ tất cả những người đó ra khỏi ký ức của những người khác.

‘Nhưng điều đó sẽ không thể nào chữa trị được căn bệnh tâm lý của Tiểu thư. Cô ấy đã phải vật lộn với chấn thương tâm lý từ khi còn rất nhỏ, nỗi đau chỉ có thể được chữa lành từ bên trong trái tim.’

Ông ấy không có đủ tự tin để chữa trị cho Aria.

Ông ấy là một bác sĩ, không phải một nhà tâm lý học. Những vết thương nằm trên cơ thể và bên trong tâm trí là hoàn toàn khác nhau! 

“Khái niệm về ‘trị liệu tâm lý’ vẫn chưa được thiết lập trong thế giới khoa học… Thần đã nghe qua về một số nghiên cứu như ‘trị liệu nhận thức về hành vi’ đã chứng minh được những kết quả có hiệu nghiệm. Đó là một dạng phổ biến của tâm lý trị liệu về việc ngài sẽ nói chuyện với một cố vấn về sức khỏe tâm lý để có thể vượt qua được những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng…” 

Không may thay, Aria lại không sẵn sàng để nói trong mỗi buổi gặp mặt. Cô ấy có vẻ miễn cưỡng khi nói về bản thân.


“Tiểu thư không thể hấp thụ được đồ ăn bởi vì cô ấy đã ăn những thứ khác.”

“Đó là gì?”

“Những cảm xúc; lo lắng, trầm cảm, giận dữ, thất vọng… và thậm chí có thể là nhiều hơn nữa.”

Đại công tước thản nhiên phủi tàn thuốc lên trên tấm thảm với một biểu cảm có phần lưỡng lự.

Ông ấy thật sự vô cảm. 

Ngài Đại công tước là một con quái vật độc nhất vô nhị trong mọi khía cạnh, nhưng ông ấy không thể trốn khỏi việc trở thành một học sinh thấp kém khi nói đến sự đồng cảm.

“Cô ấy đã phải kìm nén rất nhiều cảm xúc đến nỗi mà một khi trái tim cô ấy đã đầy, thì sẽ không còn chỗ cho cô ấy hấp thụ thức ăn nữa. Những sự kiện căng thẳng trong đời mà cô ấy đã phải trải qua khiến cho cô ấy…”

“Dừng lại. Chỉ cần nói những thuật ngữ đơn giản thôi.”

“...Nó có nghĩa là cô ấy không thể cười và khóc bất cứ khi nào cô ấy muốn.”

“.....”

“Nếu cô ấy không nôn được, thì cô ấy sẽ không thể cảm thấy tốt hơn,” Bác sĩ Cuirre giải thích theo cách đơn giản nhất có thể. 

“Ngươi chắc hẳn biết rất rõ những việc của mình.”

“Đó là một giả thuyết, mặc dù nó có lẽ là chính xác…”

“Ngươi biết điều đó, nhưng vẫn không thể tìm được cách chữa trị cho con bé?”

“...Vâng ạ?”

Đồng tử của bác sĩ Cuirre giãn ra trong sự ngạc nhiên khi ông ấy ngã thẳng xuống đất.

Sau đó, Ngài Đại công tước nhà Valentine đốt điếu thuốc của mình lên cái áo khoác phòng thí nghiệm của ông ấy và nhìn ông ấy với một biểu cảm nhăn nhó. 

Pshhh–!

Ngay khi nghe thấy âm thanh của tiếng vải cháy, dòng hoóc môn adrenaline chạy nhanh trong tĩnh mạch của ông ấy như một con cá chép vượt sông, nhưng ông ấy lại không thể cử động được cơ bắp của mình, và cũng không thể hét lên thành tiếng.

Ngài Đại công tước từ tốn dựa vào cái ghế sofa và nói, “Chăm sóc cho ông ấy.”

“Th-Thưa Ngài! L-Làm ơn! Hãy tha cho tôi!”

Sau đó, những Chim Ưng Đen đột nhiên đồng loạt di chuyển và bắt giữ vị bác sĩ. Cuirre hét lên trong tuyệt vọng khi ông ấy bị lôi ra khỏi phòng. 

Trong lúc nhìn thấy cảnh tượng hung ác, Dwayne thì thầm vào tai của Tristan. 

“Thưa Ngài.”

“Cái gì?”

“Ông ấy là bác sĩ duy nhất tìm ra được nguyên nhân khiến cho cô ấy mắc chứng rối loạn ăn uống là vì những lý do tâm lý.”

“Thì sao?”

“Tâm lý học vẫn còn là một lĩnh vực xa lạ. Ngài thật sự nghĩ rằng việc giết chết vị bác sĩ đó sẽ đem lại lợi ích cho chúng ta sao? Điều đó thậm chí có thể sẽ khó hơn trong việc điều trị cho Aria vì ngài đã bắt sống vị bác sĩ danh giá duy nhất.”

“......”

Tristan trở nên im lặng.

Ông ấy đốt một điếu thuốc khác, thở ra một làn khói, và nói, “...Đem ông ấy trở lại đây.”

Và thế là, những Chim Ưng Đen âm thầm lôi vị bác sĩ trở lại.

“Bác sĩ Cuirre có lẽ đã thất bại trong việc chữa lành trái tim cô ấy, nhưng có thể Ngài lại làm được?” Dwayne mỉm cười.

Ngài ấy sao?

Những người trông phòng nhìn chằm chằm vào Dwayne với biểu cảm sửng sốt. Người có liên quan thậm chí còn tự hỏi liệu anh ta có còn tỉnh táo. 

“Ta?”

“Vâng, chẳng phải Tiểu thư đã mở lòng với Ngài sao? Cô ấy thậm chí còn cho ngài những viên kẹo ngôi sao quý báu.”

“Hmm.”

“Cô gái nhỏ nghĩ rằng cô ấy chỉ có một mình trong thế giới bao la rộng lớn này. Nhưng ngài chắc chắn có thể giúp được cô ấy. Ngài nghĩ sao về sự sắp xếp này?”

Điều đó chắc chắn là có thể được.

Ngài Đại công tước chợt nhớ lại về những tấm thẻ bài mà ông đã nhận được từ Aria. 

Đứa trẻ ấy không chỉ nói cha cô ấy là tuyệt vời nhất, mà cô ấy còn nói ông là người ngầu nhất trên thế giới này. 

‘Con bé đã nói là nó thấy rất hạnh phúc chỉ cần được đứng bên cạnh mình.’

Ông ấy chắc chắn rằng cô chỉ cần một ai đó để có thể dựa vào.

“Sắp đến giờ đứa trẻ đó đến đây rồi.”

Ông ấy đứng dậy và thong thả rời khỏi tầng hầm như thể tất cả những công việc của ông ấy cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Cuirre, người vừa thoát khỏi cái chết, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. 

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 17
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.