Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 19

“Ha… thì ra là như vậy,” Lloyd lẩm bẩm với một tiếng thở dài.

 

Cô ấy không hề để ý đến những lời cảnh báo của anh ấy. 

 

“Vậy là cô ta không hề quan tâm ngay cả khi nếu cô ta chết.”

 

Vincent bật cười trước cảnh tượng anh trai của mình trông rất căng thẳng. 

 

Lloyd lập tức tiến đến cung điện chính. Anh ta đang nghĩ về việc đến thăm Ngài Đại công tước vì có vẻ như là ông ấy cuối cùng cũng đã phát điên.

 

“Anh định sẽ làm gì?” Vincent hỏi. 

 

“Nếu như ông ấy thật sự đã phát điên, thì anh sẽ phải giúp cho ông ấy tỉnh lại.”

 

Vincent đi theo Lloyd với một nụ cười tươi. 

 

“Hãy đi cùng nhau nào, anh trai.”

 

“Biến đi chỗ khác đi.”

 

Mặc dù nhận được lời phản hồi lạnh lùng, Vincent chỉ cười và đi theo anh ấy đến cung điện. 

 

Sau đó, họ đã đến được lối vào của cung điện chính nhưng nó đã bị chặn bởi một cái ‘chuồng’. Hay nói một cách chính xác hơn, là ‘chuồng sói’ và ‘chuồng báo đốm.’

 

Một người chỉ có thể đi vào cung điện thông qua cái chuồng. Nó phục vụ như một bộ lọc an ninh để đảm bảo sự an toàn cho cung điện khỏi những kẻ xâm nhập. 

 

Lloyd không do dự mà mở cánh cửa đến cái chuồng báo đốm. 

 

Sau đó, một đồng cỏ xanh có thể được thấy ở bên ngoài ‘cái chuồng’. Đó là một không gian nhân tạo có dòng sông chảy, cảnh tượng của những bông hoa xinh đẹp, và những con vật ăn cỏ được đưa vào làm thức ăn cho những con báo đốm. 

 

“Em vẫn không tài nào quen được dù đã đi qua đây vài lần,” Vincent cau mày khi anh ấy nhìn vào đôi giày đã lấm lem bùn đất của mình. 

 

“Em không biết tại sao mình phải đi vào và đi ra cung điện qua cái tuyến đường kém hiệu quả này.”

 

Ngay khi anh ấy khẽ tạch lưỡi và ngước đầu lên, Vincent phát hiện ra là Lloyd không hề lắng nghe anh ấy một chút nào. Trên thực tế là, Lloyd đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó khác. 

 

‘Hmm?’

 

Tò mò, Vincent chuyển hướng nhìn đến nơi mà Lloyd đang nhìn chằm chằm.

 

Sau đó, anh ấy đã chứng kiến một cảnh tượng hiếm hoi mà anh ấy chưa bao giờ được thấy trước đây trong cả cuộc đời của mình. 

 

“Cái quái gì thế này…”

 

Những con thỏ, hươu, chim sơn ca, và sóc đều tụ tập lại với nhau. Cùng với những con báo đốm nữa!

 

Những con báo đốm nằm một cách vô tư trên bãi cỏ trong khi kêu rừ…ừ…ừ một cách to lớn, mặc dù thức ăn của chúng đang ở ngay trước mắt. 

 

Và ở ngay trung tâm là một đứa trẻ đã rơi vào giấc ngủ trong khi dựa vào lưng của một con báo đốm với một vẻ mặt yên bình. 

 

‘Ôi Chúa ơi.’

 

Quả là một thứ khiến người ta phải kinh ngạc. 

 

Ánh sáng ban mai tràn vào bên trong cái chuồng, chiếu sáng những cánh đồng cỏ mùa hè và những sườn núi cao. Một chùm bức xạ ánh sáng chói sáng trên đầu cô như thể tô lên làn da của cô, thật ấm áp, và lớp bụi bay lơ lửng trong không khí phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, những tia sáng lấp lánh lên màu vàng kim.

 

‘Một nàng tiên rừng?’

 

Trông nó có vẻ vô thực. Có cảm giác như là một bức tranh minh hoạ từ một cuốn truyện cổ tích. 

 

‘Những loài vật ngoại lai.’

 

Siren. 

 

Đứa con gái của Bá tước Cortez. Con gái của một Siren, người mà chưa bao giờ được công chúng biết đến. 

 

Cô ấy chỉ đơn thuần là một cái vỏ rỗng tuếch được bán đi bởi chính máu mủ của mình. 

 

‘Đây là một kỹ năng bẩm sinh sao? Nhưng ngay cả khi cô ấy là một Siren, để có thể làm được điều đó…’

 

Những khả năng của cô ấy không hề giống một con người. Mà giống như là một nàng tiên rừng người mà chỉ tồn tại trong huyền thoại. 

 

‘Một chủng tộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết…’

 

Vì khả năng của chúng đủ mạnh để có thể phá huỷ cả một hệ sinh thái, cho nên sự tò mò của anh ấy với tư cách là một học giả chắc chắn đã bị đẩy lên cao. 

 

Vincent bắt đầu quan sát Aria mà không hề che giấu đi vẻ mặt hào hứng của mình. 

 

‘Cô ấy đã thuần hóa được những con quái vật mà không bao giờ tuân lệnh theo bất cứ ai ngoại trừ chủ nhân của chúng và thậm chí là thuần hóa được cả ác quỷ khét tiếng nhất…’

 

Thuần hóa động vật có vẻ là khả năng của cô ấy. Liệu dòng dõi nhà Valentine có dễ thuần hóa hơn bởi vì bản chất của họ gần với quái vật hơn con người?

 

‘Điều đó có lẽ chắc chắn là hợp lý.’

 

Vincent nghĩ rằng giả thuyết của mình có thể là đúng.

 

Mặc dù… nếu như anh nói ra những suy nghĩ của mình, thì anh trai của anh ấy có lẽ sẽ giết chết anh. 

 

‘Những con báo đốm, Ngài Đại công tước, rồi sau đó…’

 

Ánh nhìn của Vincent đột nhiên chuyển sang Lloyd.

 

‘Liệu nó sẽ diễn ra như thế nào?’

 

Lloyd vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ. 

 

Nhưng không may thay, Vincent không thể nhìn thấy gương mặt Lloyd vì anh đứng đằng sau anh ấy. 

 

Vincent đột nhiên trở nên thắc mắc về những biểu cảm của anh trai mình lúc này vì anh ấy chưa bao giờ cảm thấy gắn bó với bất cứ thứ gì. 

 

* * *

Bữa ăn trưa hôm ấy là món cá trích được phi lê và áp chảo với bơ. 

 

‘Ôi chao…’

 

Aria nhìn chằm chằm vào món ăn với sự ngưỡng mộ. 

 

Món cá trích chiên để trên dĩa được bài trí với những miếng chanh ở bên cạnh và mùi tây được băm nhỏ để bên trên. Món ăn được phục vụ với một tô sốt Remoulade để làm nổi bật thêm hương vị cho món ăn. 

 

‘Không hổ danh là một đầu bếp Nhà Valentine. Cách nấu ăn của anh ấy trông rất là nghệ thuật.’ 

 

Aria thấm cá trích vào trong sốt chua, ngọt và đưa một miếng lớn vào miệng. 

 

Nước sốt rất mịn màng trong khi món cá thì có cảm giác sần sật, tuy nhiên, thịt thì có mùi vị cực kỳ ngon. Hỗn hợp ấm áp của Chi Cỏ phấn hương thuần khiết tan trong miệng cô ấy.

 

[Thật ngon quá.]

 

“Người nghĩ nó có vị giống như cái gì?” Đầu bếp Baker hỏi với một nụ cười hạnh phúc. 

 

[Mùi vị giống như biển cả.]

 

Cô ấy chưa bao giờ đến đó trước đây. 

 

Sophia, mẹ của cô ấy, đã từng nói cho cô nghe về thành phố bị nhấn chìm Atlantis.

 

Một thời gian dài trước đây, có một vương quốc nhỏ được gọi là Vương quốc Atlantis. Atlantis còn được biết đến là nhà của những Siren. Nhưng năm tháng trôi qua, Hoàng đế Pineta đã tiếp quản cả vương quốc nhỏ và biến nó thành một thành phố ven biển kể từ lúc đó. 

 

Nhưng không may thay, bằng một cách nào đó vương quốc đã biến mất và bây giờ, sự tồn tại của nó chẳng khác gì một huyền thoại. 

 

“Vâng ạ! Đúng rồi thưa người,” Đầu bếp Baker nói với sự tự hào. 

 

Ông ấy cũng nói với Aria rằng liệu có ổn không nếu như ông ấy muốn lấy tấm thẻ bài [Mùi vị giống như biển cả.] của cô.

 

‘Trong những ngày này, tại sao mọi người lại luôn hỏi mình cho họ những tấm thẻ bài nhỉ?’

 

Aria cảm thấy hoang mang, nhưng dù gì thì cô cũng không dùng nó nữa, nên cô đã đưa cho ông ấy mà không đắn đo. 

 

Sau đó, Đầu bếp Baker cẩn thận đặt tấm thẻ bài vào trong cánh tay mình, như thể ông ấy đang nâng niu một loại bảo vật quốc gia nào đó. 

 

“Ông làm tốt lắm,” Diana vừa nói vừa lau miệng Aria bằng một cái khăn ăn.

 

Quý cô trẻ cuối cùng cũng có thể thưởng thức những món ăn khác ngoài súp. Vì vậy, người đầu bếp có cảm giác như thể gánh nặng một-trăm-năm của mình vừa được trút bỏ khỏi vai.

 

‘À!’

 

Aria lén nhìn xuống cái bụng của mình.

 

‘Mình đã tăng ký rồi!’

 

Aria đã từng rất gầy đến độ phần xương sườn của cô bị lộ ra. Tuy nhiên, giờ đây cô đã không còn là da bọc xương nữa.

 

Cả cơ thể cô giờ đây toàn là mỡ!

 

Nhờ vào số lượng thị được tăng lên mỗi ngày, cô đã cao hơn và bây giờ trông khoẻ mạnh hơn bao giờ hết.  

 

‘Đôi vớ của mình đã không còn lỏng lẻo nữa!’

 

Aria duỗi thẳng chân ra phía trước. Nhưng cho dù cô ấy có di chuyển bao nhiêu, thì vớ của cô cũng không rơi ra chút nào. Nó dính vào mắt cá chân của cô như keo dính vậy!

 

Đôi má của cô, trước đây là mập mạp kiểu em bé, giờ đây đã trở nên phúng phính hơn. 

 

‘Nhưng nó vẫn là không đủ…’

 

Mặc dù đã hồi phục được sức khoẻ, nhưng cô vẫn chưa thể nào hát bài hát của sự chữa lành và phá huỷ.

 

Những bài hát chữa lành là những bài hát có thể chữa bất cứ căn bệnh nào, trừ khi nó có liên quan đến việc đưa một người nào đó sống lại từ cõi chết.

 

Và bài hát của sự phá huỷ là một bài hát có thể phá huỷ hoàn toàn cả cơ thể và tâm trí của một con người. 

 

Đó là bài hát mà Aria đã hát cho Hoàng đế trước khi cô chết.

 

Và đó cũng là bài hát mà cô cần nhất trong tương lai.

 

‘Thành thật mà nói thì, dù gì mình cũng không thể nào hát được hai bài hát đó cho đến khi mình sang tuổi 14.’

 

Bốn năm…

 

Tuy nhiên, bốn năm sau kể từ lúc này thì Thảm hoạ Gia tộc Valentine đã xảy ra rồi. Aria phải tìm cách để hát được bài hát đó trước khi thời gian không còn nữa. 

 

[Con muốn được ăn nữa.]

 

“Tiểu thư…!”

 

Diana cảm động đến độ nước mắt cô bắt đầu tuôn ra. Đầu bếp Baker lập tức đem đến thực đơn tiếp theo. 

 

Đó là một con gà tây được phủ nước sốt thịt có màu nâu.

 

Aria cầm cái nĩa và con dao lên và khéo léo cắt ở các góc.

 

“Người đã bao giờ học qua cách ứng xử trên bàn ăn chưa?”

 

Ngay tại khoảnh khắc đó, câu hỏi của Diana đã khiến Aria ngừng lại. 

 

“Thần đã luôn nghĩ điều đó là bất thường. Những chuyển động chính xác đến như vậy…”

 

Aria nhận ra đã là quá muộn. 

 

Không giống như khi ăn súp, cách ứng xử trên bàn ăn chắc chắn sẽ được bộc lộ khi ăn những món khác.

 

Sau khi trở thành Siren, Aria đã được học tất cả những cách ứng xử của một người quý tộc từ cha mình. 

 

Cô ấy luyện tập từ ngày đến đêm. Đến mức độ mà những điều đó như được khắc lên cả cơ thể cô một cách tự nhiên. 

 

“.....”

 

Cô đã bị mất cảnh giác.

 

Aria đột nhiên đánh rơi nĩa và dao như thể tay cô bỗng dưng trở nên yếu đi. Sau đó cô cúi đầu xuống và đưa ra một tấm thẻ khác. 

 

[Con đói bụng quá, nên không còn năng lượng nữa.]

 

Cô không có sức mạnh để nhấc bộ dụng cụ ăn lên, nhưng lại có đủ sức lực để viết.

 

Điều đó thật vô lý. Tuy nhiên, phản ứng của những người hầu lại ồn ào một cách không ngờ.

 

“Ồ, tôi sẽ cắt nó!”

 

“Không, tôi sẽ làm!”

 

“Ngừng lại đi! Tôi có thể cắt thịt tốt hơn cô!”

 

“Tôi có bằng cấp trong việc cắt thịt!”

 

Sau đó, trong khi giơ tay mình lên, đầu bếp, người đã đứng một cách nghiêm nghị bên trong khoảng trống ở giữa những người hầu phụ bếp, lên tiếng, “Tôi là người giỏi nhất trong việc sử dụng dao.”

 

Không một ai có khả năng để bắt bẻ. Những người hầu phụ bếp lặng lẽ lùi về sau. 

 

Nhưng khi người đầu bếp nhìn vào Aria với một gương mặt tràn đầy sự chờ mong, thì quý cô trẻ lại nhìn vào Diana. 

 

“Ồ, thần có nên cắt nó không?’ Diana hỏi.

 

Aria gật đầu.

 

Người hầu đứng đầu cười thật tươi và lập tức cắt thịt gà tây cho Aria. 

 

“Nào, nói ah~ đi!”

 

Ahh–

 

Chiếc nĩa được đưa vào miệng Aria và cô nhai lấy miếng gà tây.

 

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Diana, họ chắc chắn đang xanh mặt vì ghen tị. 

 

* * *

Diana đang mặc đồ cho Aria. 

 

Cô ấy mặc cho Aria một chiếc đầm màu tím pastel được làm từ vải satin, mềm mại, trông khá dài và có phần hơi lỏng lẻo. Phần cánh tay và cổ áo được trang trí bằng hoa oải hương và những đường len trắng có phần hơi xù lông được thêu lên bằng những bông hoa nhỏ một cách tinh tế.

 

“Đúng như thần nghĩ. Màu sắc pastel rất hợp với người,” Diana mỉm cười khi cô ấy nhìn thấy bộ đồ mới hoàn toàn phù hợp với Aria. 

 

Aria nhìn vào gương.

 

Phần ruy băng làm bằng nhung quấn quanh eo được trang trí bởi một mặt dây chuyền dễ thương trong hình dạng một con mèo. 

 

‘Nhìn nó trông giống Lloyd.’

 

Đôi mắt của nó có màu đen như hắc diệu thạch, giống với màu mắt của Lloyd. 

 

Và khi Aria đang nghịch cái mặt dây chuyền. 

 

Diana, người nhìn thoáng qua ô cửa sổ trong một lúc, nhanh chóng nói, “Hoàng tử vừa mới trở về ngày hôm qua… Người có muốn thần dẫn người đến gặp ngài ấy không?”

 

Nhưng Aria nhanh chóng lắc đầu.

 

‘Anh ấy sẽ đá mình ra khỏi đây.’

 

Tốt nhất là không nên chọc giận anh ấy cho đến khi Đại công tước phu nhân được chữa khỏi.

 

Sau đó, Aria tiến tới thư viện. 

 

Có một vài thư viện trong cung điện, và tất cả những bức tường đều là tường cách âm, nên nơi đó là một nơi hoàn hảo để Aria luyện tập ca hát.

 

Đơn nhiên, chỉ vì những bức tường được cách âm thì không có nghĩa là những bài hát của cô ấy không thể bị nghe thấy. Những pháp sư cũng có thể dùng phép để vô hiệu hoá chúng.

 

‘Ngài Đại công tước nghĩ rằng mình là một mọt sách.’

 

Aria giả vờ như xem qua các cuốn sách trong thư viện, lấy bất cứ thứ gì, và tiến tới văn phòng. 

 

Mặc dù… đó có thể là một trường hợp mà ngay cả khi nếu như không có một ai bắt chuyện với cô.

 

“Xin chào, chị dâu.”

 

‘Chị dâu?’

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 19
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.