Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 20

Một lát sau, Aria cảm thấy được sự hiện diện của ai đó đằng sau lưng mình. 

 

Và ngay khi cô quay đầu lại, cô nheo mắt lại bởi những tia sáng, cô che mắt mình lại khỏi ánh nắng mặt trời – cố gắng để nhận ra bóng người đang đứng dưới ánh sáng chói lọi. 

 

Anh ấy là một cậu con trai có mái tóc vàng hoe.

 

“Em đã nghe qua rất nhiều thứ về chị. Em đoán đây là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta.”

 

Đa số những người vợ nhà Valentine đều không có con trai thứ hai. Họ thường chết vì bệnh, thậm chí là khi họ chỉ sinh ra một đứa con duy nhất. 

 

Tuy nhiên, vì Ngài Đại công tước hiện tại không có vợ bé hay một đứa con trai không hợp pháp, vậy chỉ còn lại một khả năng. 

 

‘Anh ta có quan hệ với Đại công tước nhà Valentine và có lẽ là được nhận nuôi vì anh ấy là một thiên tài…’

 

Aria nhìn chằm chằm vào Vincent.

 

Nhận ra ý nghĩa đằng sau ánh nhìn của cô ấy, cậu trai với mái tóc vàng hoe mỉm cười và tự giới thiệu bản thân.

 

“Ngài ấy đã nhận ra được khả năng của em, vì vậy đã quyết định nhận nuôi em. Và em, dĩ nhiên là, luôn luôn biết ơn ông ấy.”

 

Vị thiên tài của thế kỷ, nhưng anh ta lại vướng phải những bất hạnh. 

 

Vincent Valentine.

 

Anh ấy là biểu tượng của sự xoay chuyển trong cuộc sống, được nhận nuôi bởi người có thẩm quyền cao nhất, người mà thậm chí là Hoàng đế cũng không dám coi thường. 

 

Nhưng đến cuối cùng thì, anh ấy đã bị trục xuất hoàn toàn khỏi sự thừa kế trước khi cuộc thảm sát lớn xảy ra. 

 

“Ngài Đại công tước đã nuôi lớn một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp bị mất cả cha lẫn mẹ, và, có thể nói là, mọi thứ lại không được êm đẹp chút nào. Đứa trẻ ấy hoá ra lại là điệp viên đến từ nhà gutter!” 

 

Những tên quý tộc thích nói về những người khác thường nhai đi nhai lại những tin đồn về Vincent tại các cuộc tụ họp xã hội. 

 

Nhà Valentine chính là trung tâm của tất cả những lời đàm tiếu. 

 

Mọi người đều chửi rủa và nguyền rủa tất cả bọn họ, gọi họ là những ma quỷ thuần tuý, nhưng trớ trêu thay, tất cả đều muốn biết thêm về họ.

 

Những bí mật của họ, sự giàu có của họ, và làm sao mà người ta lại không thể tìm ra được Đại công quốc…

 

Trên thực tế, tất cả mọi người có xu hướng mơ tưởng về những người nhà Valentine như thể họ đã bị quyến rũ bởi sự bí ẩn từ những người nhà đó. 

 

‘Câu chuyện của Vincent chắc hẳn đã thúc đẩy sự say mê trong họ.’

 

Aria đã nghe về nó nhiều lần đến độ cô thậm chí còn ghi nhớ nó. 

 

‘Mình nghe nói là anh ấy cuối cùng đã sống dựa vào cồn và chất kích thích, và đã kết thúc cuộc đời đau khổ của mình sau khi cứ đi lang thang xung quanh công quốc nhà gutter.’

 

Một điệp viên… điều đó là thật sao? Aria có những hoài nghi. 

 

‘Nếu một ai đó có khả năng để do thám nhà Valentine, thì họ chắc hẳn phải có những ảnh hưởng đặc biệt trong nhà gutter và có những con mồi yểm trợ cho họ.’

 

Aria nhìn vào đôi mắt trong xanh của Vincent. 

 

Đôi mắt của anh ấy gần như trong suốt, và bóng láng, như thể một tấm kính có màu xanh nhạt. Tuy nhiên, đồng thời nó lại mang một vẻ đẹp hoàn mỹ của một hồ nước vào mùa hạ, lấp lánh dưới ánh sáng dịu dàng của mặt trời. 

 

Thực vậy, đó là đôi mắt của một học giả, người đang tìm kiếm sự thật. 

 

“Có vẻ như là chị dâu rất có hứng thú trong tri thức luận,” Vincent nói, chỉ vào cuốn sách của Aria. 

 

Sau đó, cô mới kiểm tra tiêu đề của quyển sách mà cô đang cầm. 

 

「Học thuyết về Tri thức」

‘... một cuốn sách về triết học?’

Kiến thức của cô ấy thực chất khá là hạn chế.

Cô không biết về bất cứ thứ gì trừ khi nó có liên quan đến âm nhạc hay nghệ thuật. 

‘Bởi vì mình đã bị mắc kẹt cả cuộc đời và chưa bao giờ có cơ hội để học.’

Đơn nhiên, không phải là cô không có ý định học hành. Cô muốn học nếu như cô có thể. 

Nhưng triết học đối với cô là một chữ -không to bự. 

Cô không có hứng thú với nó một chút nào. 

“Cuốn sách này nói là con người chỉ có thể đưa ra những giả định về hình thức và bản chất của sự vật có tồn tại trong thế giới xã hội. Điều nó quan tâm đến là việc liệu thực tế xã hội có tồn tại một cách độc lập khỏi sự hiểu biết và cách giải thích của con người hay không. Theo lẽ đó, bản thể học và tri thức luận như hai mặt của một đồng xu vậy.”

“?”

“Chẳng phải là chị có hứng thú trong hiện tượng học sao? Nói một cách đơn giản, hiện tượng học với tư cách là một khuôn khổ thì nó là khác biệt nhưng lại có liên quan đến những bộ môn quan trọng khác trong triết học, như là bản thể học, tri thức luận, và những môn khác. Nó nghiên cứu về các hiện tượng: sự xuất hiện của vật chất, hay là chúng xuất hiện dựa trên kinh nghiệm của chúng ta từ góc nhìn chủ quan hoặc góc nhìn ngôi thứ nhất.”

“???”

‘Đó là cái gì vậy, ngôn ngữ người ngoài hành tinh sao?’

“Nghĩ về việc chị dâu của mình là một người có nhiều hứng thú đối với kiến thức như thế! Em thực sự rất mừng.”

“.....”

 

“Liệu em có nên nói thêm về cuốn sách mà chị đang đọc không?”

 

Aria nhìn lên cậu con trai và nở một nụ cười đẹp nhất của mình như thể cô thực sự háo hức để học hỏi thêm về triết học. 

 

Cách mà đôi mắt của anh ấy sáng lên, đôi mắt màu xanh ấy như gợi lên sự ghen tỵ của bất kỳ bầu trời mùa hạ nào, nó không giống như của Ngài Đại công tước một chút nào. Thay vào đó, nhãn cầu của anh ấy sáng lên và ấm áp. 

 

“À.”

 

Ngay tại thời điểm đó, Vincent bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm vào mắt mình. 

 

Anh ấy trông có vẻ hơi thất vọng và bằng cách nào đó nó khiến Aria cảm thấy khó chịu. 

 

“Haha, chị có lẽ đang thắc mắc vì sao mà đôi mắt của em lại khác với Đại công tước. Em đã có thể sống sót ở đây bởi vì em được cho là một thiên tài…” Anh ấy nói, mỉm cười rạng rỡ với một vẻ mặt ngây thơ. 

 

“Em không thể chịu đựng được việc không có học thức. Thứ duy nhất mà em giỏi là làm một người thông minh…”

 

“.....”

 

“Nếu em là một người vô học, thì sống có ích gì chứ? Em sẽ chỉ trở thành một sự lãng phí oxi.”

 

Vincent nói tiếp, “Em thà chết còn hơn là sống cuộc đời mình với danh xưng là một kẻ thất bại.”

 

Aria dõi theo chàng trai, người vẫn còn mỉm cười. 

 

Khi cô tiếp tục quan sát anh ấy, cô cuối cùng cũng nhận ra.

 

‘À, vậy ra anh ấy bị cấm là vì không may mắn.’

 

* * *

“.....”

 

“Hẹn gặp lại, chị dâu.”

 

Aria gặp phải Vincent tại thư viện dường như là mỗi ngày từ sau lần gặp mặt đó. 

 

Cô phải luyện tập ca hát bên trong thư viện, nên cô phải cực kỳ cẩn thận. 

 

‘Nó đã rất tuyệt vời và im ắng cho đến khi anh ấy đến.’

 

Nơi này được xây dựng riêng cho những người mang dòng máu nhà Valentine.

 

Thông thường, không một ai đến đây trừ thủ thư, người luôn liên tục đi qua đi lại để sắp xếp những quyển sách. 

 

Tuy nhiên, Vincent sẽ ở trong thư viện trước khi mà Aria đến, và anh ấy sẽ rời đi sau khi cô rời đi. 

 

‘Ít nhất thì mình biết là anh ấy không cố ý đuổi theo mình…’ 

 

Anh ấy là một học giả đến từ học viện, người yêu việc học hành hơn bất kỳ ai khác, vì vậy đó là lý do vì sao mà anh ấy luôn ở trong thư viện. 

 

‘Việc cách âm là hoàn hảo, nhưng tiếng hát của mình có thể sẽ vô tình bị lọt ra bên ngoài.’

 

Tuy khả năng là thấp nhưng nó không thể bị loại bỏ một cách hoàn toàn. 

 

Aria nhìn trộm Vincent, lo lắng núp đằng sau mép của giá sách. 

 

Anh ấy đang đọc sách trên ghế sofa. 

 

“Chị sẽ không chọn một quyển sách nào sao?”

 

“.....”

 

Aria nhìn chằm chằm vào Vincent với một vẻ mặt buồn rầu. 

 

Anh ấy thường xuyên tranh luận với cô về những điều đơn giản nhất, và những thứ không cần thiết nhất. Anh ấy sẽ chê bai cô nếu như cô chọn một cuốn sách vô ích, và sau đó anh ấy sẽ đưa ra ý kiến riêng của mình về từng cuốn sách mà anh ta đã đọc. 

 

“Chị cũng không biết cuốn này sao?”

 

“Thôi nào, không đời nào chị lại không biết đây là gì!”

 

“Cái gì? Chị không hề biết gì về điều này sao?”

 

“Em không biết làm sao mà chị có thể tồn tại được khi chị lại khờ đến như vậy…”

 

Những cuộc đối thoại của cô và Vincent đã luôn như thế này. 

 

‘Thậm chí là nếu mình phớt lờ đi anh ta, thì anh ta vẫn sẽ tiếp tục lải nhải về cái được-gọi-là lĩnh vực chuyên môn của mình.’

 

Cô không biết là tại sao anh ta lại quan tâm cô nhiều đến như vậy. 

 

Aria, người đã từng rất nhạy cảm với những lời lăng mạ và khiêu khích, bây giờ thậm chí cũng không thể quan tâm nữa.

 

Cô không thể biết được là cô sẽ cảm thấy tự hào như thế nào nếu như cô cũng là một thiên tài, nhưng cô biết là nếu như cô không làm những điều tương tự như anh ấy, thì cô sẽ có vô số kẻ thù. 

 

[Nếu vậy thì hãy giới thiệu một quyển sách cho em đi.]

 

Cô quyết định trả lời với một thái độ khô khan. 

 

Anh ấy cảm thấy rất khó chịu.

 

Sau đó, sau một hồi suy ngẫm, Vincent đưa cho cô một quyển sách. 

 

「Số học Cơ bản mà ngay cả loài Khỉ cũng Có thể Làm!」

“.....”

 

Aria trừng mắt nhìn Vincent trong khi nhìn thấy nội dung của cuốn sách ghi là ‘1+1=2’.

 

Vincent Valentine.

 

Đôi mắt của anh ta là một bầu trời mùa xuân hoàn mỹ, tâm trí của anh ta tràn ngập sự tò mò, mái tóc vàng hoe, và nụ cười dịu dàng mang thêm nắng vàng đến với thế gian này. 

 

‘Cái quái gì mà nắng với chả vàng!’

 

Anh ấy có lẽ nhìn giống như là một thiên thần. Nhưng anh ta chắc chắn có khả năng khiến Aria muốn nhổ nước bọt vào gương mặt tươi cười đó. 

 

* * *

“... Tiểu thư, người đã có một ngày tồi tệ sao?” Diana không thể không hỏi. 

 

Aria có vẻ như là luôn ở trong tâm trạng xấu những ngày gần đây.

 

Diana cảm thấy sợ vì cô ấy lúc này nhìn giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào. 

 

Và như Diana đã đoán được, Aria đúng là đã ở bờ vực của sự bùng nổ. 

 

Không có vấn đề gì nếu như anh ta công khai xúc phạm cô vì thiếu hiểu biết. Nhưng đồng thời, nó cũng chả thể giúp được gì vì cô chưa bao giờ được giáo dục một cách đàng hoàng!

 

‘Đúng rồi, mình ngu đó! Vậy thì sao?’

 

Cô cuối cùng cũng thừa nhận. 

 

Tuy nhiên, thư viện là nơi duy nhất cô có thể luyện tập ca hát mà không bị những người khác biết. 

 

‘Mình không thể chịu nổi anh ta! Anh ta cứ quấy rầy việc tập hát của mình!’

 

Cô ấy cần học bài hát của sự chữa lành càng sớm càng tốt để có thể trị cho Đại công tước phu nhân. 

 

Nếu Vincent cứ can thiệp và cô bỏ lỡ thời gian điều trị của Đại công tước phu nhân…

 

‘Chẳng phải tổ tiên của mình đã nói là nếu như mình có thể chịu đựng được anh ta ba lần, thì mình sẽ có thể cứu được anh ta khỏi cuộc thảm sát sao?’

 

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu như anh ấy vượt qua giới hạn của cô hơn ba lần?

 

‘Liệu có ổn không nếu mình giết anh ta?’

 

Cô đã luôn phải kiên nhẫn vì anh ấy là em trai của Lloyd.

 

Nhưng sự kiên nhẫn của cô cũng có giới hạn, và chút sự nhẫn nhịn còn lại trong cô cũng đang dần giảm đi một cách nhanh chóng.

 

Nhưng đến cuối cùng thì, chuyện gì đến cũng đến.

 

Một ngày nọ, Vincent đang đợi Aria trong thư viện. 

 

“Hôm nay chị đến hơi muộn.”

 

Aria quay lưng lại một cách tự nhiên và mở cửa lại lần nữa để đi đến một thư viện khác. 

 

Thư viện này, nơi mà Vincent luôn dành thời gian để ở, đã từng là nơi-thường-lui-tới của cô. 

Nó là thư viện lớn nhất trong khắp cả cung điện, và cô dùng nó vì nó hoàn hảo cho việc cách âm. 

 

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là những thư viện khác không được cách âm. 

 

‘Mình đoán là anh ấy sẽ định đọc sách ở đây từ bây giờ trở đi.’

 

Aria cố gắng vượt qua nó bằng cách đó.

 

Đột nhiên, Vincent đóng sầm cánh cửa thư viện lại. 

 

Cậu con trai nghiêng người dựa vào cánh cửa, khoanh tay lại và nhìn xuống Aria. 

 

Anh ta đối mặt với ánh nhìn lạnh lùng của cô bằng một nụ cười ngây thơ. 

 

“Vì chị đến từ Gia tộc Cortez, nên chắc chị biết rất nhiều thứ về âm nhạc.”

 

“......”

 

“Ông của chị dâu mình, Maestro Cortez, là một nhạc sĩ thiên tài và là một nhà toán học, người sẽ không bao giờ được sinh ra lần nữa. Ông ấy là người đã phát minh ra nốt nhạc thứ 24 trong âm nhạc.”

 

“......”

 

“Không đời nào!” Anh ấy che miệng lại, chế giễu cô, “Chị chắc hẳn phải biết về lịch sử của gia đình mình chứ, nhỉ?”

 

“.....”

 

“Thật sao? Chị cũng không biết luôn hả?” Vincent lẩm bẩm như thể anh ấy đang công khai sự thất vọng của mình. 

 

Sự kiên nhẫn của Aria mỏng dần.

 

“Ồ, xin thứ lỗi. Em đã luôn nói về những thứ mà chỉ em biết,” anh ấy cười khúc khích. 

 

Đủ rồi.

 

Cô không thể chịu đựng thêm được nữa!

 

Aria đẩy cuốn sách mà mình đang cầm vào cánh tay của Vincent một cách mạnh bạo nhất có thể. 

 

“Argh!” Cậu con trai rên rỉ.

 

Aria đi thẳng đến cây đàn organ ở một bên của thư viện. 

 

Sau đó, cô ngồi xuống và lướt những ngón tay của mình trên những phím đàn trắng tinh khiết của cây đàn organ. 

 

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.