Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 22

Vincent cảm thấy bối rối bởi vì Aria trông rất khác so với những lời đồn mà anh ấy nghe được.

 

‘Gương mặt lạnh lùng của cô ấy, trông rất giống với anh trai…’

 

Anh ấy nghe nói rằng những đứa trẻ ở độ tuổi của Aria thường phải có một tính cách dễ thương và đáng yêu. Tuy nhiên, cô ấy chắc chắn không phải là một đứa trẻ bình thường.

 

‘Tại sao cô ấy lại hành xử như thế nhỉ?’

 

Aria đối xử với anh ấy rất khác so với những người khác, và điều đó chắc chắn không phải do anh ảo tưởng.

 

“Vậy thì, mục đích của chị là gì?”

 

[Để bảo vệ một ai đó.]

 

Cô ấy trả lời không một chút lưỡng lự. 

 

Vincent không thể nói nên lời. 

 

Lời nói của Aria như lời tuyên thệ của một hiệp sĩ. 

 

Sau đó, cô ném những tấm thẻ bài của mình vào lò sưởi, không để lại bất cứ dấu vết nào về cuộc hội thoại của họ. 

 

Khi thời điểm đó đến, cô đã thề rằng sẽ dùng mọi khả năng của mình để bảo vệ người đó bằng mọi giá. 

 

* * *

Gần đây Aria đã phát triển một sở thích nhỏ. 

 

Cô có xu hướng đi dạo quanh khu vườn trong khi chờ đợi một lá thư từ Sabina. 

 

‘Đã bao lâu rồi nhỉ?’

 

Một lát sau, cô ấy nhìn thấy một con chim bồ câu đang bay về phía mình từ đằng xa. 

 

‘Cuối cùng cũng đến, một lá thư!’ Aria nghĩ khi biểu cảm của cô sáng bừng lên một cách hào hứng. 

 

Tuy nhiên, khi chú chim bồ câu đáp xuống vai cô, cảm giác hạnh phúc nhất thời của cô đột nhiên biến mất.

 

‘Đó… không phải là một lá thư sao?’

 

Không may thay, lá thứ ấy đã không đến. 

 

Có những ngày Sabina không gửi những lá thư của mình đi nhưng thay vào đó sẽ gửi những cánh hoa đến cho cô ấy và thỉnh thoảng đưa cho chú chim bồ câu ngậm vào mỏ để mang đến.

 

‘Liệu điều đó có phải là…? Có lẽ bà ấy không còn đủ năng lượng để viết thư nữa rồi sao?’

 

Aria thắc mắc bởi vì sức khỏe của bà ấy có lẽ đã trở nên tệ hơn.

 

Cô lấy đoá hoa từ mỏ của chú chim bồ câu. 

 

‘Mình nghĩ là cuộc thảm sát sẽ xảy ra sớm thôi.’

 

Sabina không thể gửi nhiều hoa như trước. Hơn thế nữa, những bông hoa mà bà ấy gửi đi ở thời điểm này gần như là… tàn úa. 

 

Sau đó, khi cô đang vuốt đầu chú chim bồ câu, thì nó đột nhiên bay đi. 

 

‘Cái gì vậy? Nó khiến mình ngạc nhiên thật’

 

Aria quay lưng lại với một ánh nhìn hoang mang, thắc mắc tại sao chú chim bồ câu lại chạy khỏi cô. 

 

Kết quả là, từ đằng xa cô có thể nhìn thấy Lloyd và những con báo đốm của anh ấy đang đi dạo quanh đây.

 

Và khi Aria nhận ra bản thân cô đang nhìn chằm chằm vào họ, thì chàng trai đó cũng đã nhận ra. 

 

Anh ấy nhanh chóng cau mày lại khi cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, và khi Aria chú ý thấy biểu cảm giận dữ của anh ấy nhìn về hướng mình, cô suy nghĩ, ‘Liệu anh ấy có cố gắng để loại bỏ mình một lần nữa không?’

 

Aria vừa chờ cho Lloyd tiến gần đến cô vừa ở trạng thái cảnh giác cao độ. 

 

Không như chủ nhân của mình, hai con báo đốm đầy năng lượng lập tức chạy đến bên cạnh cô ấy không chút lưỡng lự. 

 

‘Xin chào, những người bạn mèo của tôi.’

 

Con báo đốm màu đen, hay thường được gọi là ‘báo đen.’

 

Con báo đốm có một bộ lông màu đen mềm mại như vải satin và đôi mắt có vẻ phát sáng lên như đá topaz. 

 

‘Trông giống với màu tóc của Lloyd.’

 

Aria đưa tay ra và vuốt ve đầu của chúng. 

 

Nhưng những con báo đốm chỉ đơn tuần là đi vòng quanh cô ấy trong khi tránh tiếp xúc trực tiếp. 

 

Chúng khác so với những con chó sói sẽ lập tức ôm choàng lấy cô, vẫy đuôi của mình, và thậm chí là liếm cô ngay khi cô đến gần. 

 

Mặt khác, những con báo đốm này né tránh cô như thể cô là một dịch bệnh. 

 

‘Tại sao chúng tiếp cận mình trước rồi lại né đi khi mình cố chạm chúng?’

 

Aria rụt tay lại. 

 

Nếu như cô cố để chạm chúng lần nữa, thì chúng cũng sẽ tiếp tục né tránh cô. 

 

‘Mình nên làm gì đây?’

 

Vì vậy, cô chọn cách là cứ để cho chúng tiếp tục như vậy. 

 

Sau đó, Lloyd bước tới chỗ họ với một tốc độ nhàn nhã. 

 

“Một chú chim nhỏ đã nói với ta là ngươi chưa bao giờ dùng đến quyền lợi của Hoàng tử. Quyền lợi mà ta đã cho ngươi.”

 

“.....”

 

“Ta sẽ lấy lại những quyền đó. Ngươi sẽ không được phép có nó nữa.”

 

Trước lời nói của anh ấy, Aria lập tức gật đầu. Cô thậm chí còn không muốn nó ngay từ lúc đầu.

 

Lloyd nhướng mày. 

 

“Ha, ta hiểu rồi. Vậy là ngươi muốn bị đuổi đi với không một đồng xu dính túi sao. Điều đó có nghĩa là ngươi thà sống trên đường thay vì có một căn nhà để ở…” anh ta chế giễu. 

 

Nhưng ngay khoảnh khắc mà anh ấy vừa dứt lời, cánh tay đang vung vẩy của Aria đã vô tình chạm vào những con báo đốm, và kết quả là cô đã bị một trong những con báo vồ lấy.

 

‘Ui da!’

 

Cô đã bị đánh trúng. 

 

Aria nhìn chằm chằm xuống phần cổ tay đang đau nhói của mình. 

 

Nó đau hơn là cô nghĩ. 

 

May mắn thay, nó đã hụt phần dấu ấn. Nếu như nó đánh trúng chỗ, thì có lẽ cô ấy sẽ không chỉ bị bong gân phần cổ tay. Mà có thể là một hoặc hai cái xương sẽ gãy…

 

Aria ngước đầu lên nhìn Lloyd. Nhưng khi cô cố giữ giao tiếp ánh mắt với anh ấy, thì cô đã rất sốc. 

 

Biểu cảm của anh ấy trông rất đáng sợ. Anh ta cau mày lại, và cô thậm chí có thể nhìn thấy những đường gân nổi lên trên trán anh. 

 

“.....”

 

Có lẽ anh ấy trông giống như thế là vì anh đang quay lưng lại về phía mặt trời? Gương mặt anh ấy bên dưới bóng tối trong đáng sợ hơn bao giờ hết, và đôi mắt anh ấy sáng ngời lên trong bóng đêm. 

 

“Ngươi mất trí rồi sao? Tại sao ngươi lại chạm vào một con quái thú…!” Anh ta la lên. 

 

Sau đó, anh ta chỉ thở dài và đưa tay lên che mặt lại một cách thất vọng. 

 

“Đưa cổ tay ngươi đây,” anh ấy nói. 

 

Aria nhẹ nhàng đưa tay lên. 

 

Cô thậm chí còn không nghĩ đến việc anh ấy có thể sẽ làm một điều gì đó còn tệ hơn với cô. 

 

Lloyd còn bực tức hơn bởi thái độ của cô ấy. Cô quá là ngây thơ, bất cẩn, và yếu ớt. Anh ấy muốn la rầy cô vì không biết tự vệ, nhưng anh đã quyết định cho qua và xem xét cổ tay bị bong gân của cô trước. 

 

“Ngươi thực sự rất giỏi trong việc chọc tức ta.”

 

Tay của cô không bị gãy, nhưng nó chắc chắn đã sưng lên. 

 

Nếu cô mang dòng máu nhà Valentine, thì một vết thương nhỏ như thế này sẽ không phải là một vấn đề lớn. 

 

Tuy nhiên, Aria không phải là một người nhà Valentine. 

 

Lloyd lấy ra một con dao găm để ở trong lòng ngực mình, tỉa một vài nhánh cây ở gần đó, và làm một cái nẹp từ những nhánh cây đó. 

 

Anh ấy xé mép áo của mình và quấn nó quanh cổ tay của Aria. 

 

‘Sơ cứu sao? Ý mình là… nó đâu có bị gãy đau, vậy chẳng phải điều này có hơi quá rồi không? Mình không nên được đối xử như thế này,’ Aria nghĩ. 

 

“Đó là một trong những mánh khóe của ngươi sao?” Lloyd hỏi trong khi quấn mảnh vải một cách cẩn thận như thể anh ấy đang xử lý một cái bát thuỷ tinh dễ vỡ nhất.

 

Aria nghiêng đầu.

 

–Mánh khóe?

 

“Bị ốm hoặc bị thương mỗi khi mà ta cố gắng đuổi ngươi đi.”

 

–Tại sao tôi lại phải lừa anh?

 

“Ngươi đang cố gắng lừa ta để khiến ta quan tâm đến ngươi sao?”

 

–Anh quan tâm đến tôi?

 

“.....”

 

Lloyd chìm vào im lặng. Biểu cảm của anh ấy lúc này giống như một ai đó vừa bị bắt lại trong một cái bẫy chuột. 

 

Người con trai sau đó thả tay Aria ra, và hất cô ra vì xấu hổ. 

 

“...Không,” Anh ấy nói trước khi chỉ ngón tay mình về phía văn phòng như thể muốn nói là ‘Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, nên phần còn lại hãy tự mình chữa trị đi.’

 

Cổ tay của cô được nẹp lại rất nhanh ngay sau khi bị đánh trúng, nên nó không còn đau nhiều như trước nữa.

 

‘Dù sao thì, vết thương cũng không quan trọng đến mức đó.’

 

“Sau khi nó được chữa lành, thì lần này ngươi thực sự nên rời đi.”

 

Aria nhìn chằm chằm vào Lloyd, với vẻ thích thú. 

 

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

 

Anh ấy không thể không hỏi vì anh nghĩ là cô đang nghĩ về một điều gì đó không vui. 

 

Cô mở nhẹ đôi môi. 

 

–Những con báo đốm rất giống với chủ nhân của chúng.

 

“Điều đó có nghĩa là gì?”

 

–Nó có nghĩa là vậy đó.

 

Tuy nhiên, Lloyd vẫn không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói của cô ấy. 

 

Anh ấy là một con người, nhưng anh có lẽ là sẽ rất giống với những con báo đốm nếu anh ấy là một con vật. Hơn nữa, thậm chí là thái độ của họ cũng tương tự nhau. 

 

‘Quả thực, sự giống nhau này thực sự là kỳ lạ.’ 

 

Tuy nhiên, Aria lắc đầu với Lloyd như thể nói với anh ấy là hãy quên chuyện đó đi. 

 

* * *

Aria bắt đầu ngân nga.

Số lượng những bài hát của Siren là vô tận, nhưng chúng chủ yếu là chia ra thành bảy thể loại. 

Cô cố gắng để hát chúng lần lượt. 

Bài hát của Cuộc sống, Bài hát của Hoà bình, Bài hát của sự Say mê, Bài hát của Giấc ngủ, Bài hát của sự Lãng quên, Bài hát của sự Chữa lành, và cuối cùng, Bài hát của sự Phá huỷ. 

“Ugh…!”

Aria có thể thoải mái hát những bài hát khác, thậm chí không cần phải rèn luyện. Tuy nhiên, ngay khi cô vừa chạm đến bài hát của sự chữa lành và phá huỷ, thì cổ họng của cô sẽ nóng lên và đau rát, như thể nó đang cháy lên bởi lửa đốt.  

Cô thậm chí còn không có cơ hội để hát nó một cách đúng đắn.

Ho! Ugh…”

Aria nắm chặt lấy ngực mình, cô ngã xuống sàn và hít thở khá khó khăn trong một lúc. 

‘Mình không tiến bộ lên chút nào…’

Gần đây cô đã chăm sóc cho bản thân rất tốt. Cô ăn lượng thức ăn tương đối trong mỗi bữa ăn và thỉnh thoảng đi dạo quanh khu vườn. Tuy nhiên, cơ thể cô vẫn không thể chịu được khi hát 2 bài hát đó!

Nó không phải là không hề có tiến bộ gì cả, nhưng sự cải thiện trong giọng hát của cô đã phát triển đến mức độ đáng xấu hổ nếu như cô thực sự nói với mọi người rằng những kỹ năng của cô đã được cải thiện chút nào đó.

‘Nhưng mình không có sự lựa chọn nào khác…’

Aria đã làm những gì mà mình từng làm trong kiếp trước. Tập luyện, tập luyện và tập luyện bên trong một căn phòng bị khóa cho đến khi giọng cô trở nên khàn đi và vỡ tiếng.

‘Bởi vì mình đã đạt đến trình độ này trong kiếp trước, mình cứ nghĩ là đến cuối cùng thì mình cũng có thể đạt đến nó lần nữa nến như mình không ngừng luyện tập.’

Liệu phương pháp này thực sự tệ đến thế sao?

Tuy nhiên, Aria chỉ biết luyện tập theo cách này vì cô chưa bao giờ nhận được sự giáo dục từ Bá tước Cortez.

Nếu cô cứ tiếp tục tập luyện như thế này, thì cô hy vọng rằng một ngày nào đó cô có thể hát được 2 bài hát đó. 

‘Nhưng khi nào thì ngày nào đó mới tới?’

Trong kiếp trước của cô, cô chỉ mới 14 tuổi khi cô đạt được trình độ đó. 

Cô đã nghĩ cô có thể rút ngắn được thời gian khoảng 2 năm nếu cô chăm chỉ luyện tập hơn. 

Tuy nhiên, nó vẫn là quá muộn. 

‘Liệu có cách nào hiệu quả hơn không?’

Một cách để cô có thể lấy lại những kỹ năng cũ mà giờ đây chỉ còn là kỷ niệm trong một khoảng thời gian ngắn. 

Khi cô nằm xuống và chìm sâu vào những suy nghĩ, thì một tia sáng bỗng lướt ngang qua tâm trí cô. 

“À!”

Cô đột nhiên nảy sinh ra một ý định. 

‘Một kết giới ma thuật!’

Trong cung điện nhà Valentine chắc hẳn phải có một kết giới ma thuật. 

Aria chợt nhớ lại kết giới mà cô đã thấy ở lối vào của những dãy núi Ingo. 

Những người điều khiển được kết giới là những người có năng lực ma thuật cao và có khả năng điều khiển năng lượng. 

‘Mỗi một người được sinh ra với một dạng năng lượng khác nhau, nhưng đến cuối cùng thì bản chất của nó là giống nhau.’

Chẳng phải là phương pháp tương tự sao?

Cô không biết rằng liệu đó có phải là một quyết định sáng suốt hay không.

‘Nhưng ít nhất thì, nó có hiệu quả hơn phương pháp của mình.’

Aria chạy ngay đến thư viện. 

Cô đang nghĩ về việc tìm ra người đã làm nên kết giới ở lối vào của dãy núi. 

‘Nhưng dạng năng lượng mà họ có là gì nhỉ? Tất cả đều quá xa lạ với mình…’

Aria chìm sâu vào những suy nghĩ. 

Những dạng năng lượng nổi tiếng nhất trong Đế quốc Pineta chính là ‘Sức mạnh thần thánh' và ‘Phép thuật’, nhưng cũng có những dạng năng lượng khác nữa. Các giống loài thiểu số, như Siren, cũng có những dạng năng lượng khác nhau. 

Đột nhiên…

Khi Aria chậm rãi đi qua đi lại ngay lối vào của thư viện, đang mải mê đắm chìm vào trong những suy nghĩ riêng của mình, một người đàn ông đang chuẩn bị rời khỏi thư viện đã chạy thẳng tới chỗ cô.

“Ui da!”

Ông ta la lên.

Đó chỉ là một cú va chạm đơn thuần. Tuy nhiên, ông ta hét lên bởi vì một số tài liệu nằm trong tay ông ta đã rơi ra.

Aria xoa lấy cánh tay của mình và nhìn chằm chằm vào những tờ giấy ở trên không trung.

Năm giác quan của Siren không chỉ là về thính giác.

Cô đã chụp được hết những tờ giấy đang bay trong chớp mắt.

Và ngay tại khoảnh khắc đó, mắt cô mở to ra khi cô nhìn thấy người đàn ông đã va chạm với mình. 

‘Người này…’

 

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 22
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.