Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 26

Tên du côn nắm lấy Aria và nhấc bổng cô lên.

 

Hắn ta đeo một thanh gươm sang trọng ngay eo. Hắn có vẻ đã ăn cắp nó từ một nhà quý tộc. 

 

“Hmm? Ngươi cầm theo cái gì vậy?”

 

Hắn ta thắc mắc liệu Aria có đang mang theo một thứ có giá trị bởi vì cô vừa leo lên từ một con đường bí mật. 

 

“Chúng ta có thể bán đứa bé gái này.”

 

Một người đàn ông khác mạnh bạo tháo cái mũ trùm đầu của cô ra.

 

Nhưng ngay khi họ nhìn thấy gương mặt của cô, đôi mắt của họ tràn đầy sự tham lam. 

 

Ở bên dưới cái mũ trùm đầu, là một viên ngọc xinh đẹp thậm chí có thể dụ dỗ những tên quý tộc cấp cao. 

 

“Wow! Với một gương mặt như thế này, chúng ta có thể bán nó cho một vị công tước! Không… thậm chí là cho một ông vua từ một vương quốc khác!”

 

“Tại sao lại kết thúc tại một nơi như thế này vậy, hả nhóc con?”

 

“Mặc quần áo sang trọng như thế này. Ngươi ra ngoài đi dạo đêm sao?”

 

“Sẽ rất dễ cho những kẻ xấu bắt được nhóc nếu như nhóc đi dạo lang thang quanh đây vào ban đêm.”

 

“Ý mày là những kẻ như chúng ta,” một trong những tên du côn nói đùa, và nhận được tràn cười từ những tuỳ tùng còn lại của hắn. 

 

Aria câu mày trước lời nói của bọn chúng. 

 

Ban đầu, mọi thứ trông có vẻ quá dễ dàng. Cô có thể phá vỡ an ninh của ngôi làng mà không hề bị bất kỳ tổn hại nào. 

 

‘Nhưng mình đoán là điều đó quá tốt để là sự thật.’

 

Aria thở dài.

 

Cô ấy không muốn làm bất cứ điều gì quá nổi bật. 

 

Mặc dù là vậy nhưng nếu nó như thế này, thì cô sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc hát. 

 

Mặc dù cô không thể hát bài hát của sự phá huỷ, cô vẫn hát được một bài hát mà có thể xoá đi ký ức của chúng. 

 

Nhưng điều đó có lẽ là hơi khó khăn bởi vì ở đây cũng có một vài người. 

 

“Giờ thì… hãy giữ im lặng đi, nhóc.”

 

Ngay khi người đàn ông đưa tay về phía Aria, cô lập tức hé mở đôi môi.

 

Nhưng ngay lúc đó…

 

“Ngươi ở đằng kia! Các người đang làm gì vậy?”

 

Một cậu con trai trong bộ đồng phục màu trắng tiến về phía họ.

 

Người con trai trắng từ trên đầu xuống dưới chân.

 

Anh ấy có một làn da nhợt nhạt, mái tóc trắng như tuyết lấp lánh bên dưới ánh trăng, và đôi mắt mang màu xanh của bầu trời giữa mùa đông. 

 

Anh ấy quá nổi bật ngay cả khi ở trong bóng tối.

 

“Cái gì đây? Một đứa nhóc nữa?”

 

“Hmm… Liệu chúng ta có thể bán nó luôn không?”

 

“Khoang đã, bộ đồng phục đó… nó là một hiệp sĩ sao?”

 

Hội Hiệp sĩ. Thuộc về Cung điện Giáo hoàng. 

 

Những tên du côn trở nên lo lắng và lùi lại. 

 

Tuy nhiên, chúng không chạy đi ngay lập tức bởi vì chàng trai không có vẻ đe doạ dù chỉ là một chút. 

 

Anh ấy chỉ toàn là da và xương. Anh ấy trông có vẻ rất mỏng manh và nhỏ bé. 

 

‘Nó có thực sự là một hiệp sĩ không?’

 

Anh ấy là một cậu con trai trông-có-vẻ-mỏng-manh với một gương mặt đẹp thanh tú. Nếu một ai đó đi ngang qua anh ấy mà không quan sát kỹ thì, anh ấy có thể dễ dàng bị nhầm là một cô gái. 

 

“Tao không nghĩ nó là một vấn đề lớn, đúng không?”

 

Những tên đàn ông trao đổi ánh nhìn với nhau.

 

Trong khi sự chú ý của những tên du côn đang ở một nơi khác, Aria lập tức đội lại cái mũ trùm đầu và chậm rãi lùi về sau. 

 

‘Các ngươi đang quấy rối đứa trẻ đó sao?”

 

“Rõ ràng là vậy rồi, mày không thể thấy sao? Mày muốn tụi tao quấy rối mày luôn ư?” 

 

Chúng cười cậu con trai như thể anh ta đang tỏ ra vô lý khi tiến tới gần chúng mà không hề sợ hãi dù chỉ là một chút. 

 

“Buôn lậu người là bất hợp pháp.”

 

“Chà, ôi cậu hiệp sĩ thân mến của tôi. Cậu có biết cụm từ quyền ngoại trị không?”

 

“Thậm chí là nếu như ngôi làng được miễn trừ khỏi thẩm quyền của pháp luật, buôn lậu người là phi đạo đức và vô nhân đạo. Chúa luôn dõi theo ngươi. Nên tốt nhất là bây giờ ngươi nên dừng lại đi.”

 

“Bwahahaha!”

 

Những tên du côn ôm bụng mình và bật cười thành tiếng. 

 

Đây là lần đầu tiên chúng bị trách mắng sau khi đã ổn định cuộc sống trong khu ổ chuột. 

 

“Mày là một chàng trai vui tính, phải không? Khi đến một nơi như thế này và rao giảng quan niệm về Chúa!”

 

“Nếu Chúa thực sự đang theo dõi, thì ông ta nên xuống đây ngay bây giờ và trừng phạt tao nè!”

 

Điều này khá rõ ràng đối với cậu con trai là nói chuyện sẽ không có hiệu quả. Vì vậy, chàng trai lặng lẽ rút thanh gươm của mình ra và hạ thấp người vào tư tế chiến đấu.

 

Anh ấy đang trong tư tế thư giãn. Người ta có thể cảm nhận được ánh nhìn kiên định của anh ta. 

 

Những tên du côn cũng cười và rút thanh kiếm của mình ra.

 

Tuy nhiên…

 

“Chậc chậc, thật không may làm sao…” Aria lẩm bẩm, khi nhìn thấy cậu con trai bị đánh bại và nằm dài ra ở trên mặt đất chỉ trong vài giây.

 

‘Anh ta đến đây để làm gì nhỉ?’

 

Trong một giây, cô thực sự nghĩ là anh ấy có thể chiến đấu khi anh ấy rút thanh gươm của mình ra một cách thờ ơ…

 

‘Mình không nên đặt kỳ vọng quá cao…’

 

Thêm nữa là, anh ấy đang mặc bộ đồng phục của Đội Hiệp sĩ Giáo hoàng. 

 

‘Chẳng phải những hiệp sĩ thì sẽ có thể dễ dàng đánh bại những kẻ ăn bám đó sao?’

 

Khi Aria nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục của anh ấy một lần nữa, chỉ khi đó cô mới nhận ra anh ta không là gì hơn ngoài một cận vệ, người học việc của một hiệp sĩ. 

 

‘Bộ đồng phục của anh ấy… một cận vệ? Đúng rồi… ở Garcia, mọi người đều được phép trở thành một cận vệ miễn là họ ước mong được trở thành một hiệp sĩ. 

 

Đế quốc Thần thánh có ý định là cho mọi người được có những cơ hội bình đẳng. 

 

Đơn nhiên, điều đó vẫn là vô nghĩa nếu như họ chỉ có những ước mơ lớn. Nếu một người không có bất cứ tài năng nào, họ sẽ có thể dễ dàng bị thụt lùi lại phía sau trong vòng chưa đầy một tháng. 

 

‘Nhìn thoáng qua thì… chắc chưa được bao lâu kể từ khi anh ta trở thành một cận vệ,’ Aria nghĩ. 

 

Nhưng với những kỹ năng hiện tại của anh ấy, anh ta có lẽ sẽ không bao giờ thắng được bọn du côn đó. 

 

‘Cứ đà này thì anh ta sẽ không thể trụ được lâu hơn…’

 

Tuy là vậy, Aria quyết định không cười nhạo ước mơ của cậu con trai. 

 

Bởi vì cô tin rằng những người nào có ý chí thì một ngày nào đó sẽ có thể vượt qua được giới hạn của họ.

 

“Mẹ kiếp, gương mặt của nó đã bê bết máu. Bây giờ giá trị của nó chắc có lẽ đã giảm đi rồi!”

 

“Sẽ ra sao nếu như chúng ta đánh nó đến cùng luôn? Đây là lần đầu tiên tao nghe được một thứ lố bịch đến vậy. Sự đánh đập chỉ là lẽ đương nhiên đối với những kẻ như thế này.”

 

“Đừng, anh bạn… đứa trẻ này thậm chí còn không thể nhận được một cú đấm. Chúng ta cần tiền.”

 

“Chậc, được thôi,” người đàn ông khác nói khi hắn tạch lưỡi. 

 

‘Dù gì thì… mình cũng đã nhận được sự giúp đỡ của anh ấy.’

 

Ngay từ đầu Aria đã không muốn liên quan đến anh ấy, nhưng cô đã quyết định bước vào mớ hỗn độn này khi anh ấy dù gì cũng đã cố gắng để giúp cô. 

 

Cô hít một hơi thật sâu, đặt hai ngón tay vào trong miệng mình, và thổi khí qua môi. 

 

Nghe tiếng huýt sáo của Aria, Silver lập tức nhảy ra khỏi bụi cây mà nó đang trốn và tông vào đám du côn.

 

“Argh! Cái quái gì–?!”

 

“Đó là một con quái vật, một con quái vật!”

 

Tại khoảnh khắc đó, Aria nhớ lại giọng nói của Đại công tước nhà Valentine, thản nhiên nói rằng ông ấy sẽ cho những con chó của mình ăn xác người.

 

Cô ấy kịp thời nhắm mắt lại và quay đầu đi.

 

Aria không muốn nhìn thấy một con người bị ăn sống ngay trước mắt mình. 

 

Tuy nhiên, trái ngược lại với kỳ vọng của cô ấy, tiếng hét của những kẻ ăn bám dần dần trở nên xa hơn. 

 

‘Chúng chạy đi rồi sao…?’

 

“Thở hổn hển-thở hổn hển.”

 

Aria chậm rãi mở mắt ra. 

 

Silver đang cắn một đống giẻ rách. 

 

Đó là bộ đồ của những tên lang thang đang mặc. 

 

Và có vô số những thanh kiếm nằm rải rác trên mặt đất. 

 

‘Tạ ơn Chúa, mình đã nhắm mắt lại.’

 

Ngay bây giờ những tên du côn đó có lẽ đã khoả thân chạy xung quanh trên đường phố. 

 

Ở một khu vực lộn xộn như thế này… những thứ tồi tệ có thể xảy ra đối với những người khoả thân chạy xung quanh mà không một vũ khí trong tay. 

 

Aria vỗ đầu Silver trong một lúc, khen ngợi nó vì đã hoàn thành tốt công việc của mình. 

 

“Hãy về thôi nào, Silver.”

 

“Gâu!”

 

Đã đến lúc leo lên lưng Silver. 

 

Nhưng ở trong khóe mắt của cô, là hình ảnh một cậu bé đang bất tỉnh. 

 

Cô thở dài và đặt cậu con trai lên lưng của Silver. 

 

‘Mình sẽ tốn rất nhiều thời gian bởi vì điều này…’

 

Tuy vậy, nếu như cô để anh ấy ở một nơi nguy hiểm như vậy, thì những tên du côn khác có thể sẽ cướp nội tạng của anh ấy hoặc là bán anh ta vào chợ đen.

 

Điểm yếu của Aria chính là những người yếu đuối khác, cô không thể không giúp được. 

 

“Đến Cung điện Giáo hoàng.”

 

Vì vậy, Aria đem cậu con trai đã bất tỉnh về Cung điện Giáo hoàng.

 

Khi họ đến nơi, cô dựa anh ta vào một bức tường đủ trong suốt để cho những người khác có thể dễ dàng chú ý thấy. 

 

‘Như vậy là đủ rồi.’

 

Sau đó, Aria lục loại cái túi của mình để tìm cuộn giấy da dịch chuyển. 

 

Ngay khi cô vừa chuẩn bị xé trang giấy và quay về…

 

Thì cô dừng lại, Aria lo lắng là cậu con trai sẽ bị thất vọng và cảm thấy chán nản vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay. 

 

‘Bởi vì cậu bé, người luôn giữ niềm tin của mình lại thua cuộc trong trận chiến, trong khi những kẻ cố để lấp đầy lòng tham của bản thân bằng cách hy sinh những người khác cuối cùng lại thắng cuộc.’

 

Thế gian này tràn ngập sự bất công. 

 

Tuy nhiên, thậm chí là nếu như mọi thứ có vẻ đã kết thúc, thì điều tiếp theo sẽ tiếp tục tồn tại, và nó sẽ không bao giờ kết thúc…

 

Aria lấy ra tấm thẻ bài của mình. 

 

[Những niềm tin của bạn là đúng. Hãy tin vào bản thân và đừng hoài nghi về cách mà bạn chọn để bước đi trên con đường của cuộc sống.] 

 

Aria thực sự muốn anh ấy biết được điều đó.

 

‘Dù sao thì chúng ta cũng không gặp lại nhau nữa…’

 

* * *

Aria đã đặt toạ độ của cuộn giấy da dịch chuyển về lại Tòa tháp của vị Pháp sư. 

 

Gương mặt của Carl là điều đầu tiên cô ấy nhìn thấy sau khi xé cuộn giấy da. 

 

‘Ồ, thật nặng nề làm sao,” Aria nói trong khi dùng lòng bàn tay đẩy mặt của ông ấy ra. 

 

Carl, người vẫn đang cúi xuống, nhìn trông có vẻ không vui và bị tổn thương. 

 

“Cô đã về trễ,” ông ấy nói sau khi im lặng trong một lúc. 

 

“Vậy đã có gì xảy ra sao?” Aria hỏi. 

 

“Thì, cũng không có gì xảy ra. Trừ một sự thật là tiểu thiếu gia thứ thực chất là gián điệp của nhà gutter.”

 

Ông ta hành động nhanh hơn là những gì Aria đã nghĩ lúc đầu.

 

Tuy nhiên, cô đã nghĩ là nó sẽ tốn ít nhất là một hoặc hai ngày để ông ấy có thể phát hiện ra điều này. 

 

Aria gật đầu thay cho lời hồi đáp. 

 

Sau đó cô nhìn xuống cái hộp mà cô đã luôn ôm thật chặt trong tay. 

 

Đó là một thánh tích, Sự phán xét của Thần thánh. 

 

“Cô đã biết điều này rồi sao?” Carl hỏi. 

 

“Đúng vậy, đây là tương lai mà con đã cố gắng để ngăn cản,” cô trả lời. 

 

Thậm chí là nếu như Aria biết về nó, thì liệu cô thực sự có thể ngăn cản nó xảy ra không?

 

Aria nhìn chằm chằm vào Carl, người có ánh nhìn như muốn nói ra những lời đó. 

 

Nếu họ thực sự đã gài bẫy Vincent, thì thời gian không còn nhiều nữa.

 

“Cô có thân với tiểu thiếu gia thứ hay không?”

 

Họ không hề thân chút nào.

 

Trong quá khứ, cô đã muốn đấm Vincent một cách mạnh nhất bất cứ khi nào cô có thể. 

 

Tuy nhiên, họ vẫn chưa có cuộc xung đột nào gần đây. Nên Aria cũng cảm thấy thờ ơ với anh ta. 

 

Aria lắc đầu. 

 

“Vậy thì tại sao…” Carl hỏi, ông ấy không thể hiểu được cô. 

 

Có cái gì khác sao?

 

Thậm chí là nếu như Vincent không còn bị nghi ngờ, thì cũng không có thứ gì cô có thể thu được từ điều đó. 

 

Chỉ giúp đỡ nếu như có một thứ gì đó để thu lại, đừng liên quan vào những vấn đề không có lợi. 

 

Đó là châm ngôn trong cuộc sống của Carl. 

 

Ông ấy đã sống một cuộc sống đơn giản và rõ ràng như vậy, nghĩ rằng tiền bạc mới là tất cả những gì quan trọng.

 

“Không có điều gì khác cả.”

 

‘Rất là mệt mỏi khi phải nói chuyện với một người bảo thủ như ông ấy…’

 

Nhưng đó là lý do vì sao những người như cô ấy, những người lập tức lao vào những gì bản thân tin là đúng, dường như lại luôn có vẻ toả sáng hơn hẳn. 

 

Bởi vì cô không bao giờ có thể sống như thế, nhắm mắt làm ngơ trước sự bất công của thế gian. 

 

“Nếu như ngày xét xử đã được ấn định và thẩm phán quyết định là tiểu thiếu gia thứ quả thực là một gián điệp, thì nó sẽ rất khó để đảo ngược lại tình thế.”

 

Khi ngày xét xử diễn ra, nó sẽ không dễ dàng gì để lật ngược lại tình huống.

 

Vì vậy ý của ông ấy là ngày hôm nay chính là cơ hội cuối của cô để cứu anh ta. 

 

“Vâng, con đã hiểu rồi.”

 

Aria cưỡi trên lưng của Silver.

 

Sau đó, cô nói, “Thủ lĩnh của ngươi…”

 

Cô dừng lại. 

 

Cô nghĩ về nó trong một lúc và rồi quyết định thay đổi hướng đi của mình. 

 

“Thủ lĩnh của ngươi… dẫn ta đến với người mạnh nhất đứng thứ hai sau thủ lĩnh của ngươi.”






Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 26
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.