Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 27

Tristan nhấn đầu điếu thuốc vào môi.

 

“Haa…” Ông ấy thở dài trong khi thở ra một làn khói thuốc. 

 

Căn tầng hầm tràn ngập với không khí lạnh lẽo. 

 

Ngài Đại công tước nhà Valentine thường dùng nơi này để chất vấn những nghi phạm và tội phạm. 

 

Ông ấy dựa lưng vào ghế và đưa điếu thuốc vào miệng lần nữa.

 

Mùi hương của khói thuốc tràn ngập cả căn phòng, và nơi đây trở thành một nơi tràn ngập bởi khói thuốc mù mịt. 

 

“Vậy, có ai trong số các ngươi đã bao giờ nhìn thấy mặt của cậu ta chưa?” Ngài Đại công tước vừa nói vừa chỉ vào Vincent. 

 

Chàng thanh niên trẻ tuổi như tê liệt tại chỗ, luồng khí của sự đe dọa như siết chặt lấy anh ta khi anh ta cắn môi mình trong sự hoảng sợ. 

 

Có hai người đàn ông đã nằm trên sàn nhà ở trước sự chứng kiến của tất cả những người quan trọng có mặt trong cuộc thẩm vấn. 

 

Cả hai bọn chúng đều là con mồi của những tên nhà rat. 

 

Một tên đã bị bắt bởi Bá tước Beauport, trong khi tên còn lại đã bị bắt bởi chính Ngài Đại công tước.

 

‘Chết tiệt, mình không thể tin được là ông ấy thực sự đã bắt được một tên,’ Bá tước Beauport, người đang quan sát từ bên cạnh, ông nghĩ như vậy khi đổ mồ hôi lạnh. 

 

Mặc dù người đàn ông mà Bá tước bắt đã được chứng minh là một con mồi thực sự, nhưng Ngài Đại công tước vẫn giữ trong mình nhiều hoài nghi. Vì vậy, Tristan đã dùng cách của mình để tự mình bắt một tên.

 

Và bản thân ông ấy có lẽ đã tự mình đi tới nhà gutter. 

 

Nếu như lời khai của hai con mồi là khác nhau, thì sẽ là chúng, chứ không phải là Vincent, chúng sẽ có ngay những con dao kề vào cổ họng. 

 

Sẽ ra sao nếu như chúng không thể nhận được giá trị tiền bạc của mình?

 

Bá tước Beauport liếc nhìn qua bên cạnh. 

 

Những chư hầu, bao gồm Rosen, lắc đầu với ánh mắt quả quyết.

 

‘Mọi thứ nên đi theo đúng với kế hoạch.’

 

Tất cả bọn họ nhếch mép mỉm cười. 

 

Có vẻ như là họ đều chắc chắn về sự thắng lợi của mình. 

 

Nhìn thấy biểu cảm quả quyết của bọn họ, Bá tước Beauport cảm thấy có chút nhẹ nhõm và quyết định thư giãn đầu óc.

 

“Nếu như ngươi không nói cho ta nghe sự thật, ta sẽ ngăn chặn quyền phân bố những gia vị khó kiếm của chủ nhân ngươi.”

 

“.....”

 

“Vẫn nghĩ đến việc nói dối?”

 

Thậm chí sau khi đã bị đe dọa và tra tấn, những con mồi vẫn không nói một lời nào. 

 

Lưỡi của những con mồi đã bị cắt đứt, điều đó là để ngăn không cho chúng tiết lộ chủ nhân của mình. 

 

Họ chỉ mở miệng nếu như gutter rats bị tổn hại hoặc giết chết.

 

Sau đó, con mồi bị bắt bởi Ngài Đại công tước mới chịu mở miệng.

 

Ngài Đại công tước ném cho hắn một cục đá ma thuật khiến cho hắn có thể sử dụng được thần giao cách cảm. 

 

–Tôi đã từng nhìn thấy qua cậu ấy trước đây. 

 

Những thông điệp của con mồi cộng hưởng với tâm trí của tất cả mọi người thông qua phép thuật thần giao cách cảm. 

 

Bá tước Beauport thở dài nhẹ nhõm. Ông ta mỉm cười khi bắt đầu cảm thấy tự tin hơn. 

 

Mặt khác, Vincent không thể không cảm thấy ngày càng lo lắng hơn. 

 

“Ngươi đã thấy khi nào?”

 

–Khi cậu ấy chẳng là gì ngoài một đứa trẻ đơn thuần. Cậu ấy có một vẻ bề ngoài nổi bật. Vì vậy cậu ta đã luôn nổi tiếng trong nhà gutter. 

 

Tristan nheo mắt lại. 

 

Ông ấy nghi ngờ là con mồi chỉ đang phun ra những lời vô nghĩa, nhưng hắn sẽ không được lợi gì từ việc đó. 

 

Thay vào đó, hắn nên biết là làm như vậy chỉ khiến Ngài Đại công tước thêm nổi giận. 

 

Chắc chắn rằng, những con mồi của nhà rats sẽ không sẵn sàng đưa ra một quyết định mạo hiểm như vậy. 

 

Điều đó nên là lựa chọn cuối cùng của hắn nếu hắn thực sự muốn được an toàn thoát ra khỏi tình huống khó xử này.

 

Tristan đã bị thuyết phục.

 

Không còn nghi ngờ nữa, Vincent đã đến từ nhà gutter.

 

Ngay lúc đó, biểu cảm của ông ấy như hoá đá.

 

“.....”

 

Tristan thoáng nhớ lại những ngày xưa.

 

Vincent Valentine. 

 

Một đứa trẻ đơn độc, người đã vượt qua những dãy núi Ingo với không một vũ khí trên người. 

 

Gương mặt của anh ta không có dấu vết nào của sự sống ngoài việc trở nên tái xanh. Anh ấy đã bị thương, và chỉ mặc những miếng giẻ rác trên cơ thể mỏng manh, toàn xương của mình. Nó như thể là anh ấy chỉ thở mà không thực sự là đang sống.

 

Đứa trẻ đã chứng minh ở trước mặt Đại công tước và những chưa hầu của ông là dòng máu Valentine đang chảy trong người mình.

 

Nhưng đó không phải là thứ duy nhất mà anh ấy có khả năng chứng minh.

 

Anh ấy đã cho Ngài Đại công tước thấy là anh chính là một thiên tài của thế kỷ người sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa trên trái đất này. 

 

“Điện hạ, xin hãy nhận nuôi con. Con xin hứa là Ngài sẽ không phải hối hận.”

 

Những lời nói liều lĩnh của anh ta quả là lố bịch và nực cười. Tuy nhiên, nó lại rất táo bạo, rất hiển nhiên và đầy xảo quyệt đến mức nó khiến cho bản thân Ngài Đại công tước chấp nhận lời thỉnh cầu của anh ấy.

 

Tristan thoáng nhìn sang Vincent. 

 

“Ta không quan tâm nó đến từ đâu,” ông ấy nói với tông giọng sắc lạnh. 

 

Cây gia truyền của Công quốc Valentine đã xác nhận Vincent quả thật mang dòng máu hoàng gia. 

 

Không quan trọng anh ta được sinh ra và nuôi lớn ở đâu. 

 

“Điều ta muốn biết là Vincent có phải là một gián điệp hay không.”

 

–Tôi không biết…

 

“Ngươi không biết sao?”

 

–Những cánh tay phải của chủ nhân, những người mà lưỡi chưa bị cắt đứt, có nhiều kiến thức hơn những con mồi thấp kém như chúng tôi. Không đời nào chúng tôi lại có thể biết chút gì về việc đó. 

 

Đây là một ngõ cụt.

 

Ngài Đại công tước vừa cười vừa lắc lư điếu thuốc mà ông đang kẹp giữa các ngón tay. 

 

Đôi mắt xám của ông ấy phản chiếu lên cơn thịnh nộ giống như một ngọn lửa cháy, tượng trưng cho sự khó chịu trong tim ông lúc này. 

 

“Vậy thì, ta sẽ bắt hết tất cả.”

 

Ngày bây giờ ông ấy đang trên bờ vực của việc bắt đầu một cuộc chiến tranh với nhà gutter rats.

 

Con mồi tiếp tục nói.

 

–Tôi không biết liệu cậu ta có phải gián điệp hay không, nhưng tôi đã nhìn thấy cậu ta ở trong sào huyệt cung cấp. 

 

Sào huyệt cung cấp.

 

Đó là nơi đã tổ chức rất nhiều hoạt động cho những con mồi. Một nơi mà sẽ không bao giờ có thể được vào trừ khi người đó có kết nối với một rat. 

 

“...Thấy chưa!”

 

Bá tước Beauport lập tức kêu lên như thể ông ta đã nắm giữ được chiến thắng của mình. 

 

“Nó đã ở trong sào huyệt cung cấp!”

 

Lời khai đến từ con mồi mà Ngài Đại công tước đã bắt được. 

 

Điều này có nghĩa là Bá tước Beauport trước đó không thể dính líu đến con mồi. Làm cho những lời nói của hắn trở nên chính xác hơn!

 

Điều này tuyệt đối không thể đảo ngược. 

 

Vị Bá tước đã tin chắc.

 

Ngài Đại công tước nhìn chằm chằm vào Bá tước Beauport với một ánh nhìn lạnh lùng và nói với con mồi, “Ngươi còn điều gì khác muốn nói không?”

 

Vị Bá tước run rẩy trở lại trong sự sợ hãi. 

 

Ông ấy không có gì để sợ cả, nhưng Ngài Đại công tước lại mang một biểu cảm đáng sợ nhất mà ông ấy từng thấy.

 

Con mồi lắc đầu.

 

–Không.

 

“.....”

 

Ngài Đại công tước nhà Valentine chỉ có thể làm nhiều thứ để bảo vệ đứa con trai nuôi của mình. 

 

Tristan nghĩ rằng việc Vincent là một gián điệp là một việc bất khả thi.

 

Thậm chí nếu như anh ta có là như vậy, anh ta cũng không thể nhận được bất cứ thứ gì từ điều đó. 

 

Thay vì có một thứ gì đó để đạt được, Vincent sẽ mất tất cả mọi thứ anh đã có được và chỉ rơi vào địa ngục. 

 

Những có vẻ là Tristan đã đánh giá sai về anh ấy. 

 

“Điều đó là thật sao?”

 

Tất cả mọi thứ có liên quan đến nhà gutter đều là một vấn đề cực kỳ nhạy cảm. 

 

Ông ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc thẩm vấn Vincent. 

 

“Tại sao con lại ở trong sào huyệt cung cấp của những con mồi?”

 

“.....”

 

Không một lời hồi đáp.

 

Anh né tránh ánh nhìn của ông ấy và cắn môi mình. 

 

Tristan cau mày. 

 

Im lặng chính là thừa nhận tội lỗi. 

 

Anh ấy có lẽ đã nghĩ là bản thân sẽ thất bại trong việc trốn chạy ngay cả khi anh ấy có tuyệt vọng đến thế nào trong việc cố gắng để giải thích cho bản thân.

 

Mặc dù Vincent được nhận nuôi, nhưng Ngài Đại công tước không bao giờ phân biệt đối xử giữa những người con trai của mình. 

 

Ông ấy đối xử với họ như nhau và tình yêu của ông dành cho họ là như nhau. 

 

Nếu như những lời tuyên bố của chư hầu là thật, thì đây là sự phản bội cay đắng nhất mà Ngài Đại công tước từng phải gánh chịu.

 

Ông ấy rất tức giận và trái tim ông như vỡ vụn thành nhiều mảnh. 

 

“Con có phải là gián điệp không?”

 

“Không.”

 

“Vậy thì tại sao con lại ở sào huyệt cung cấp?”

 

“Bởi vì con đã đưa ra một phán đoán ngu ngốc.”

 

Anh ấy thừa nhận những tội lỗi của mình. 

 

‘Mặc dù ta đã cho con một cơ hội.’

 

“Ha! Vincent…”

 

“.....”

 

“Ta ghét những câu trả lời dẫn đến nhiều câu hỏi hơn nữa. Nên đây là cơ hội cuối cùng của con. Thành thật trả lời ta đi.”

 

Ông ấy đã rất quan tâm đến Vincent. 

 

Ngay khi Vincent trở thành nghi phạm, Tristan không lập tức chặt đầu anh ấy hay cầm tù anh trong ngục tối như cách mà ông vẫn thường làm với những tên khác.

 

Ông ấy thậm chí còn không triệu tập những chư hầu để mở một cuộc họp. 

 

Trước khi ngày xét xử diễn ra, chỉ có 5 chư hầu và nhà luật học, Vincent, và hai con mồi được triệu tập xuống tầng hầm để thẩm vấn.

 

Chỉ điều đó thôi đã cho biết Tristan kiên nhẫn đến mức nào. Ông ấy đã cố gắng để cho Vincent một cơ hội chuộc lỗi.

 

Đó là một sự đối đãi đặc biệt. 

 

‘Tuy nhiên…’

 

Cậu con trai thậm chí còn không mở miệng. 

 

Vì vậy, đó là cách mà điều đó đã diễn ra.

 

Những chư hầu trao đổi ánh nhìn và cười với nhau. 

 

“...Nhốt nó lại và tống vào trong tù,” Tristan ra lệnh. 

 

Như thể ông ấy không muốn nhìn thấy anh nữa, ông đã quay đi khỏi cảnh tượng đầy nuối tiếc. 

 

Ngay khi lời nói được thốt ra từ miệng của Đại công tước, những Chim Ưng Đen đồng bộ tiến vào. Họ nắm lấy Vincent và kéo anh đi. 

 

Ngay tại khoảnh khắc đó, những lời nói của Aria nhanh chóng chạy ngang qua tâm trí của Vincent. 

 

[Nếu như anh sống sót bởi vì anh là một thiên tài, thì anh cũng sẽ chết vì nguyên nhân tương tự bởi những người coi anh là thiên tài.]

Lời tiên tri của cô đã trở thành hiện thực.

 

Cậu con trai nghiến chặt răng nhưng không hề nói một lời nào. 

 

Ngay khi đôi mắt run rẩy của anh ấy mờ dần đi, anh ấy nhắm chặt mắt lại. 

 

Đột nhiên, cánh cửa tầng hầm bật mở với một tiếng động lớn.

 

“...!”

 

Một ai đó vừa nắm lấy tay anh ấy. 

 

Một bàn tay vừa nhỏ vừa mềm mại. 

 

Giật mình, Vincent từ từ mở mắt ra. 

 

Trước mặt anh ấy là cô gái đeo một chiếc mặt nạ thỏ dễ thương, đôi mắt tựa hồng ngọc của cô nhìn sâu vào trong tâm hồn anh. 

 

“Tại sao chị lại ở đây…” Vincent lẩm bẩm, đầy hoang mang.

 

Anh ấy không thể tin được. 

 

Những Chim Ưng Đen không thể dùng vũ lực để bỏ tay của Aria ra. 

 

Tuy nhiên, điều đó sẽ trở nên cồng kềnh để không vi phạm đến mệnh lệnh. 

 

“...Hãy kiềm chế bản thân khỏi những tiếp xúc không cần thiết,” Lloyd nói khi anh ấy lấy tay Aria ra khỏi tay Vincent. 

 

Anh ấy là người đã mở cánh cửa tầng hầm.

 

Tristan nhíu mày khó chịu. 

 

Ông ấy nói, “Ta chắc là ta đã nói ngươi không để bất cứ ai được vào rồi mà.”

 

Bá tước Beauport tham gia vào cuộc trò chuyện. 

 

“Xin thứ lỗi cho thần, Thưa Điện hạ. Thưa Bệ Hạ, thần e là ngài phải rời đi… Đơn nhiên là, thần hiểu rằng ngài chắc hẳn đang rất lo lắng cho em trai của mình…” ông ấy nói, nhìn chằm chằm lần lượt vào Lloyd và Aria với một biểu cảm có phần khó chịu. 

 

“Ai lo lắng cho ai cơ?” Lloyd cằn nhằn khi anh ta cắt ngang lời nói của vị Bá tước và nhìn chằm chằm vào cha của mình.

 

“Tôi không ở đây bởi vì cậu ta.”

 

“Vậy thì, có điều gì còn quan trọng hơn điều đó không?”

 

Nếu như không phải là như vậy, thì anh ấy có lẽ sẽ phải trả một cái giá đắt cho việc đã làm gián đoạn một khoảnh khắc quan trọng như vậy. 

 

Lloyd lặng lẽ nắm lấy tay của Aria và nhấc nó lên không trung.

 

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về hướng của Aria và vật thể mà cô đang cầm trong tay mình.

 

Cô ấy đang cầm một nhánh cây.

 

‘...Cái gì vậy? một nhánh cây?’

 

Nhìn nó đã khô héo và trông giống như có thể vỡ vụn chỉ với một cú đánh.

 

Những nhà luật học và chư hầu cảm thấy bối rối không biết lý do là gì. 

 

Tuy nhiên, biểu cảm của Ngài Đại công tước và những Hiệp sĩ thay đổi ngay lập tức.

 

Bởi vì họ có thể cảm nhận được nguồn năng lượng của vật thể đó.

 

“Đ-đó là!”

 

“Đó là một thánh vật?!”

 

“Cái gì? Một thánh vật?!”

 

“Đợi đã, một thánh vật?!”

 

 

 

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 27
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.