Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 32

Nó là bất khả thi. Phu nhân là người phải chết trong hôm nay.

 

Đó là quy luật. 

 

Điều cô muốn làm là phá vỡ quy luật của thế giới. 

 

‘Cũng có thể nói là vậy…’

 

Điều đó rất khó cho Carlin để nói không một cách kiên quyết như lần trước.

 

Ông ấy thậm chí không thể chạy đi.

 

Cũng giống như hồi đó, khi ông ấy miễn cưỡng đề nghị cô ấy chứng tỏ những khả năng của mình, thì Aria của hiện tại đã có một loại sức mạnh mà ông ấy bằng một cách nào đó không thể kháng cự. 

 

‘Đôi mắt đáng ghét đó.’

 

Với màu sắc dịu dàng như những cánh hoa.

 

Kỳ lạ thay, có một nguồn sức mạnh mãnh liệt nào đó khiến con người ta tin tưởng và cảm động. 

 

“Mình điên rồi. Mình chắc chắn là điên rồi.”

 

Carlin lẩm bẩm không ngừng. 

 

Đó là bởi vì ông ấy đã sẵn sàng để chấp nhận một yêu cầu trẻ con của một đứa con nít 10-tuổi.

 

Bằng cách nào đó, từ lần đầu tiên cô ấy làm vỡ cánh cửa, ông ấy đã có một cảm giác không lành. 

 

“Bất kể tiểu thư có tài giỏi đến thế nào, nếu như cô xuyên thủng cốt lõi của mình bằng bạo lực, thì cô sẽ chết.”

 

“Hmm.”

 

“Vì vậy, tôi sẽ tạm thời kích hoạt nó. Nói một cách đơn giản là, tôi sẽ sử dụng ma thuật của mình để mở một con đường giả.”

 

‘Mình cứ nghĩ là ông ấy sẽ nói không lần nữa.’

 

Aria mở to mắt như thể cô rất ngạc nhiên, và sau đó cô gật đầu. 

 

Cô không quan tâm nó là cái gì, miễn là cô có thể sử dụng được sức mạnh của mình ngay bây giờ. 

 

“Tuy nhiên, nếu cô thu nhận nguồn năng lượng khác với năng lượng tự nhiên của mình, thì phản ứng phụ sẽ rất lớn. Nó sẽ có thể đốt cháy toàn bộ cơ thể…”

 

Carlin thở dài một cách rõ rệt trong khi nói. 

 

Aria bây giờ đã ướt đẫm trong cơn mưa. 

 

Nhưng, dù cho nước có đang nhỏ giọt trên người cô hay không, thì cô thậm chí cũng không nghĩ về việc làm khô nó. 

 

Cô không có vẻ như là quan tâm đến tình trạng cơ thể của chính mình. 

 

Ông ấy không thể không thở dài. 

 

“Làm ơn hãy sống sót quay trở lại, nếu không thì tôi sẽ bị giết bởi chủ nhân của mình.”

 

“Vâng, con biết rồi.”

 

“Cô đúng là rất giỏi trong việc trả lời.”

 

Carlin cằn nhằn đến cuối cùng. 

 

Sau khi cắn ngón tay của mình, máu ông ấy nhỏ giọt và ông khắc một dòng chữ lên trán của Aria. 

 

Dòng chữ được khắc bằng máu lập tức chuyển thành màu vàng kim, và thẩm thấu vào mà không để lại một dấu vết gì trên trán của cô ấy.

 

“Đây là tất cả những gì tôi có thể làm.”

 

Carlin nói như thế và dịch chuyển Aria đến phòng của Đại công tước phu nhân ngay tức khắc. 

 

‘Nếu ông dịch chuyển con ngay bây giờ…!’

 

Mọi người sẽ phát hiện ra!

 

Aria sợ hãi và nhìn xung quanh, một cảnh tượng xa lạ. 

 

Nhưng kỳ lạ thay, cô không thấy bất kỳ ai. 

 

Cô đơn nhiên nghĩ là sẽ có những người ruột thịt nhà Valentine giữ bà ấy ở trên giường bệnh. 

 

‘Không có Tristan, Lloyd, hay Vincent…’

 

Aria hoảng hốt và cô dường như đóng băng trong một lúc.

 

Từ âm thanh bên ngoài căn phòng, có vẻ như là nơi này cũng không được bao quanh bởi những người lính canh. 

 

‘Không một ai canh gác căn phòng.’

 

Cô cảm thấy lạ khi Sabina thậm chí cũng không có ai chăm sóc cho bà ấy. 

 

‘Mình chắc chắn rằng hôm nay chính là ngày cuối cùng.’

 

Nội địa căn phòng quá nhỏ và đơn giản khiến cho người ta khó mà tin được đây là phòng được dùng bởi Phu nhân của Đại công quốc.

 

Có lẽ nó là một cấu trúc dành cho việc chuyển động của những bệnh nhân khó khăn trong việc di chuyển.

 

Aria nhìn thoáng qua giấy dán tường đơn điệu và nội thất được thiết một cách đơn giản, và nhìn thấy một tấm màn trắng phủ từ trên xuống cái giường ngủ, và cô quay người về hướng đó.

 

‘Sabina.’

 

Bên ngoài tấm màn che là bóng dáng của cái chết không thể che giấu. 

 

Những hơi thở ngắn và những tiếng rên nhẹ. 

 

Aria lo lắng về tình trạng của Sabina, nên cô đã tiến lên một bước. 

 

Cùng lúc đó, có một giọng nói lạnh như sương rơi.

 

“Rõ ràng là ta đã nói không một ai được vào trong.”

 

Aria cảm thấy ngạc nhiên. 

 

Giọng nói thô ráp, nứt nẻ, hơi thở có phần mong manh dường như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. 

 

Nhưng Aria có thể cảm nhận được một linh hồn dũng cảm không thể giấu đi bên trong thanh âm đó. 

 

‘Như một hiệp sĩ, không, như một người chỉ huy… .’

 

Aria mở mắt ra và dừng bước.

 

Đại công tước phu nhân ho và ho, và sau đó nói với cô. 

 

“Hãy đi đi.”

 

“.....”

 

Bây giờ cô ấy mới nhận thức được hình hình. 

 

Tất cả những người canh gác cho Đại công tước phu nhân đã bị đuổi đi, nên họ không thể ở bên giường bệnh của bà ấy.

 

‘Nghĩ về điều đó thì, mình có vẻ đã nghe qua về nó.’

 

Mỗi khi bệnh tình của Sabina trở nên nguy kịch, bà ấy muốn được ở một mình, và bà ấy sẽ đuổi tất cả mọi người đi.

 

Vì vậy, chồng và con trai của bà ấy, những người không thể ở bên cạnh bà ấy, mới đi giết người. 

 

‘Tại sao bà lại từ chối mọi người?’

 

Có lẽ là vì bà ấy đã nghĩ rằng căn bệnh của mình sẽ không thể giảm bớt dù cho bà ấy có làm gì đi nữa.

 

‘Hoặc có lẽ đó là bởi vì bà ấy không muốn cho ai thấy điểm yếu của mình.’

 

Bằng một lý do nào đó, Aria lại tìm thấy được hình dáng của con trai Sabina, Lloyd, từ hình dáng hiện tại của bà ấy.

 

Cô nghĩ là, bằng cách nào đó, Sabina đang cố tình để trở nên khắc nghiệt hơn. 

 

“Chẳng phải ta đã bảo ngươi hãy đi rồi sao?”

 

Aria tiến tới và đứng ở trước tấm màn che. 

 

Sabina, người quay đầu lại trong sự khó chịu, nhưng cố gắng, để phát ra âm thanh, bà cảm thấy hơi giật mình bởi hình bóng ai đó trông nhỏ hơn so với những gì bà tưởng. 

 

Bà ấy cằn nhằn với một tông giọng có phần hoang mang. 

 

“Không ai có thể vào đây…”

 

Từ khe hở của tấm màn che lưa thưa, người ta thoáng nhìn thấy được bóng hình của Sabina. 

 

Những ngón tay gầy gò một cách đáng thương làm cô nhớ về một di tích mình đã từng thấy trước đây. 

 

Aria đột nhiên thắc mắc.

 

‘Đại công tước phu nhân trông như thế nào trước khi bà ấy bị bệnh nhỉ?’

 

Cô nghĩ rằng nó sẽ hoàn toàn khác với cách mà bà ấy nằm một cách bất lực như bây giờ. 

 

Aria hít một hơi ngắn. 

 

Sau đó, với tấm màn che nằm ở giữa, một âm thanh đầy ma lực truyền vào. 

 

“Người có biết mảnh đất nơi mà những cây chanh lớn lên không.”

 

Chậm rãi, lặng lẽ, cô tiếp tục ca hát.

 

Để không làm căng thẳng bản thân.

 

***

Cái kết của cuộc đời có vẻ ít đau đớn hơn bà ấy nghĩ. 

 

Sabina không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa.

 

Cơ thể của bà ấy, vốn chỉ cảm thấy nặng nề, đã trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhẹ hơn cả những cọng lông vũ bay trong không khí.

 

Bà ấy cuối cùng cũng đã được giải phóng khỏi sự trói buộc của cơ thể ốm đau của mình. 

 

Đôi mắt bà ấy dần dần mờ đi, và nó trở nên tối tăm trong nháy mắt.

 

‘Ồ, mình sắp chết thật rồi.’

 

Bây giờ nó thật sự đã kết thúc.

 

Bà ấy nghĩ như vậy. 

 

“Người có biết mảnh đất nơi mà những cây chanh lớn lên không.”

 

Nhưng Sabina nghe được thanh âm của cuộc sống đang thở vào từng giác quan đang dần dần biến mất của bà ấy.

 

Nó tràn ngập khắp mọi nơi. 

 

Như lời ru của một người mẹ, bài hát, nở nộ trên bầu trời, lặng lẽ thấm vào tai bà như một cơn mưa phùn.

 

“Trong bóng đêm những chiếc lá cam-vàng-kim rực sáng, 

 

một làn gió nhẹ thổi qua từ bầu trời trong xanh,”

 

Mùi hương của cỏ cay nồng nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi của bà ấy. 

 

Màu xanh tươi mát của mùa hạ nhẹ nhàng chạm vào trái tim của bà ấy. 

 

Như thể báo tin buổi trưa cho bà, màu xanh lá cây rung động với sự vỗ về như những giọt nước rơi xuống mặt hồ. 

 

“cây myrtle đứng im, và cây nguyệt quế ở trên cao?”

 

Sabina không hề quan tâm, và bà đi lang thang giữa những đám cỏ mọc um tùm. 

 

“Người có biết rõ về nó không?

 

Nó ở đó và tôi đã rời đi,

 

để được ở đó với người, hỡi người yêu dấu của tôi ơi!”

 

Giai điệu nhẹ nhàng dường như bị cắt đứt và chậm rãi đi đến một nơi khác.

 

Như một làn gió dịu dàng, đến từ đằng sau bà ấy rồi biến mất và khi bà ấy nhìn về trước, nó lại đẩy bà lên từ đằng sau. 

 

“Người có biết những khối núi được nhấn chìm trong những đám mây không?

 

Con la tìm đường đi qua những con đường mịt mù,

 

và những con rồng ở trong những cái hang đang nuôi nấng đàn con cổ đại của chúng, 

 

và những vách đá được đánh bóng một cách nhẵn nhụi bởi lũ lụt;”

 

Dòng sông, thứ đang trôi một cách hiền hoà, gặp phải biển cả và rung chuyển như một cơn sóng lớn. 

 

Sức nặng của cuộc sống bắt đầu đè nặng lên người bà ấy một lần nữa.

 

“Người có biết rõ về nó không?

 

Nó ở đó và tôi đã rời đi,

 

để được ở đó với người, hỡi người yêu dấu của tôi ơi!”

 

Bà ấy tự hỏi liệu bà ấy có thể thức dậy khỏi nỗi đau không, và hơi thở của bà ấy, thứ dường như đã ngừng lại, bỗng bật ra cùng với một cơn ho. 

 

Lồng ngực bà ấy đau nhói như thể bị bóp nát khi bà ấy cố hít một hơi thật sâu. 

 

Cuộc sống và nỗi đau như được gắn liền với nhau.

 

Tầm nhìn của bà ấy chớp nhoáng một mảng màu đen nhấp nháy, và rất nhanh sau đó bà đã bắt gặp một thế giới mang màu-ngọc-bích. 

 

“Người có biết rõ về nó không?

 

Nó ở đó và tôi đã rời đi,

 

để được ở đó với người, hỡi người yêu dấu của tôi ơi!”

 

Sau đó cơn đau của bà ấy đã biến mất, và một làn gió nhẹ nhàng quấn quanh da thịt của bà. 

 

Khi thanh âm của tiếng hát biến mất, cảm giác đã mất đi bỗng hiện về.

 

Thế giới của bà ấy, thứ mà bà đã nghĩ rằng nó đã sụp đổ và biến mất, đã bắt đầu nở rộ trở lại. 

 

Lần này, nó không phải là một ảo giác, mà là hiện thực.

 

Sabina chậm rãi nâng mí mắt của mình lên.

 

Trời đang đổ cơn mưa dữ dội.

 

Những giọt nước trên bệ cửa sổ.

 

Những giọt nước chảy qua những phiến lá. Mặt đất đã ướt đẫm và tiếng thở. Và……… Một giọng hát.

 

‘Mình… còn sống.’

 

Bà ấy kiểm tra dấu ấn của con người nhỏ bé ở phía sau tấm màn che. 

 

“...Nàng tiên xuân.”

 

Sabina lẩm bẩm với sự tự tin. 

 

Sau đó bà nhìn thấy một hình dáng rất nhỏ con, như một nàng tiên, khiến bà giật mình. 

 

Nhưng bà không thể tiếp tục nói chuyện. 

 

Bởi vì Suma đã nhào vào một cách không kiểm soát. 

 

***

“Ho! Ho!”

 

Aria nôn ra máu ngay khi Sabina chìm vào giấc ngủ.

 

Đây có vẻ là những gì mà Carlin đã gọi là ‘tác dụng phụ của việc nhận một nguồn năng lượng khác so với năng lượng bản chất của cô ấy'.

 

Cô cảm thấy như là mình sẽ nôn ra tất cả những gì ở bên trong bởi vì bao tử của cô không co bóp nữa. 

 

Aria đang phải trả giá vì cô đã có nhẹ nhàng vượt qua lời cảnh báo của vị pháp sư. 

 

“H, Ho….”

 

Ông ấy đã đề xuất một biện pháp thay thế an toàn hơn việc xuyên thủng cốt lõi.

 

Thậm chí điều này đã là đi quá xa rồi.

 

Nếu ông ấy xuyên thủng cốt lõi của cô như cô yêu cầu ngay từ lúc đầu, cô có lẽ đã thật sự chết rồi. 

 

‘Tuy vậy, mình đã có thể hát được bài hát của sự chữa lành, thậm chí là tạm thời, vì vậy nó khá là rẻ với cái giá này.’

 

Cuối cùng thì, cô ấy đã cứu được Sabina. 

 

Cô ấy đã hoàn thành điều ước đầu tiên của mình một cách đúng đắn.

 

Cô dựa người vào tường trong một lúc trong sự kinh ngạc như thể cô đang bị xé ra từng mảnh, nín thở, và cuối cùng cũng định thần lại được. 

 

Sau đó cô lấy ra chiếc khăn tay để lau môi và tay của mình một cách dữ dội, rồi lau cánh tay của mình một lần nữa. 

 

Cô ban đầu đã lên kế hoạch là sẽ đối phó với những người lính canh để ra khỏi phòng bằng cách hát bài hát của sự lãng quên, nhưng cô không thể. 

 

‘Đây là lý do mà vị pháp sư đã cung cấp một cuộn giấy da dịch chuyển riêng biệt.’

 

Aria nắm lấy cuộn giấy da dịch chuyển đầy mê hoặc và xé nó thành từng mảnh với một lưỡi dao cùn. 

 

Đúng lúc đó, cơ thể cô ấy lập tức dịch chuyển ra khỏi cung điện chính. 

 

‘Phù.’

 

Trong cơn mưa, cô mạnh bạo lau đi phần máu dính ở khoé môi của mình, cô chuẩn bị huýt sáo để gọi Silver. 

 

“Lại mưa nữa rồi.”

 

Vào lúc đó.

 

Đột nhiên một giọng nói khác cắt ngang mọi thứ và phá vỡ sự im lặng.

 

Aria ngẩng đầu lên trong sự ngạc nhiên.

 

Trên sân thượng tầng hai, một cậu con trai với mái-tóc-đen đang nhìn chằm chằm vào cô một cách dữ dội. 

 

[Trích dẫn lời bài hát: Tiểu thuyết của Goethe, Học việc của Wilhelm Meister, ‘Mignon'.]

 

————————————————————————————————

Lịch cập nhập thường xuyên bắt đầu từ tuần này là vào Thứ Hai và Chủ Nhật~

 

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 32
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.