Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 35

“Ngài Hiệp sĩ, Ngài Hiệp sĩ.”

 

Gabriel rên lên một tiếng nhỏ khi một sự mềm mại chạm vào anh ấy khiến anh tỉnh giấc. Anh ấy cảm nhận được dòng nước nóng chảy xuống mặt mình.

 

“Ugh…”

 

Mí mắt anh ấy động đậy. Anh đấu tranh với sự cay đắng để mở mắt mình ra, và đôi mắt sưng tấy, bầm dập đã che đi một nửa tầm nhìn của anh. 

 

Qua khoảng trống trong tầm nhìn của mình, đôi mắt màu vàng kim rưng rưng nước mắt hiện lên. 

 

‘Đôi mắt vàng kim.’

 

Gabriel nhìn chằm chằm một cách vô hồn vào trong đôi mắt ấy, và bật dậy vì xấu hổ. 

 

Không, đúng hơn là anh ấy đang cố gắng để ngồi dậy. 

 

Nhưng cơn đau khủng khiếp trong dạ dày ập đến, và anh ấy không thể không rên rỉ khi nhấc cơ thể lên trong sự mơ hồ. 

 

“Keugh!”

 

“Ở yên đó đi. Anh đang bị thương nặng.”

 

Một bàn tay nhỏ nhắn nhấn lên vai anh ấy.

 

Gabriel nhìn xuống bàn tay trong một lúc, sau đó ngẩng đầu lên để kiểm tra người kia. 

 

“Thánh nữ…”

 

Cô gái nhỏ có một biểu hiện kiên quyết trên gương mặt khi những giọt nước mắt chảy dài xuống. 

 

Đó là Veronica. 

 

Gabriel nằm im, cảm thấy sức lực đang dần rút ra khỏi cơ thể anh ấy. 

 

“Tại sao cô lại khóc?”

 

“Anh đã bị thương rất nặng…”

 

Gabriel, người đã bị bắt nạt bởi một vài kẻ xấu, không thể mở mắt ra và nhìn cô ấy. 

 

Veronica nói, lau đi nước mắt bằng tay áo như thể cô là người bị thương. 

 

“Ngài Hiệp sĩ đã nằm xuống, vì vậy tôi đã chuyển anh đến bệnh xá gần nhất.”

 

“Ồ, cô đã làm vậy sao?”

 

“Tôi xin lỗi vì đã dùng cách này để đánh thức anh. Anh thậm chí còn không di chuyển, vì vậy tôi đã trở nên sợ hãi nên tôi không biết…”

 

Cô ấy cười ngượng ngùng, xoa cổ mình, có lẽ là xấu hổ vì mình đã làm ầm ĩ lên. 

 

Thánh nữ, Veronica.

 

Cô ấy khá là nổi tiếng trong Cung điện Giáo hoàng. 

 

Mặc dù cô ấy không có sức mạnh thần thánh bẩm sinh, cô là một người có trái-tim-ấm-áp và bao dung người khác với bản chất của cô.

 

‘Bởi vì cô rất tốt bụng thậm chí là với một hiệp sĩ học việc khiêm tốn như tôi người có thể sẽ bị đuổi đi bất cứ lúc nào.’

 

Trước hết thì, đó là Garcia của Đế quốc Thần thánh được hưởng quyền lực tuyệt đối từ những người được sinh ra với sức mạnh thần thánh. 

 

Nhưng thậm chí là ở giữa họ, cũng có một giai cấp. Đôi mắt vàng kim giống như vàng nung chảy càng toả sáng và chói lọi hơn bao nhiêu, thì địa vị của họ sẽ cao hơn bấy nhiêu. Bởi vì nó như một dấu hiệu của sức mạnh thần thánh cấp cao. 

 

Đôi mắt của Veronica có màu vàng kim sậm nên chúng gần giống như màu nâu khi mới nhìn thoáng qua. 

 

Nhưng cô có một địa vị khá cao trong cung điện giáo hoàng. 

 

Mọi người yêu mến cô ấy, Veronica. Một biểu tượng của sự tôn trọng và tình bạn. 

 

Gabriel cũng không là ngoại lệ. 

 

“Cô không cần phải khóc vì một thứ như tôi.”

 

“Những lời nói đó đến từ đâu thế!”

 

Bởi những lời nói của Gabriel, cô vỡ oà trong cơn giận dữ.

 

“Chúa là người bao dung thậm chí là một sợi cỏ mọc ở ven đường. Đừng tự hạ thấp mình và nói rằng anh không giống như tôi. Anh định sẽ phớt lờ tình yêu của Ngài ấy sao?”

 

“Ý của tôi, ý của tôi là…”

 

Khi cậu con trai lắp bắp trong sự xấu hổ, Veronica tỏ ra cứng ngắt và thở dài.

 

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

 

Gabriel nheo mắt và lục tìm những ký ức của mình. Đứa trẻ nhỏ đã bị bao vây bởi một vài người đàn ông, và nó đã gần như là bị đánh bại, nên anh ấy đã tiến tới mà không suy nghĩ nhiều.

 

‘Mình chắc hẳn đã bị đánh đến ngất đi.’

 

Anh ấy có một giấc mơ là thay đổi thế giới. 

 

Dù nó là gì đi chăng nữa, thì nó cũng không có vấn đề gì nếu như nó quá là nhỏ bé, vậy nên anh ấy muốn là ít nhất thì thế giới sẽ trở thành một nơi tốt hơn so với bây giờ. 

 

‘Mình thậm chí còn không thể ngăn một tên lừa đảo.’

 

Anh ấy rất yếu. Yếu đến mức mà anh không thể làm gì khác ngoài việc bật cười. 

 

‘Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ đó?’

 

Anh ấy đã ngất đi, nên không đời nào đứa trẻ đó có thể ổn.

 

“Nó chắc hẳn đã bị bán đi làm một nô lệ.”

 

Có một khoảnh khắc tuyệt vọng bỗng hiện lên trong đôi mắt màu-nước của cậu bé. 

 

Lòng ngực anh ấy trở nên khó thở. Anh cúi thấp đầu và nắm lấy mái tóc màu bạch kim đã rối bời. 

 

Anh cảm thấy rất xấu hổ về bản thân, nhưng trên hết thì, anh rất lo lắng về đứa trẻ mà anh không thể bảo vệ. 

 

“Tôi đã đi đến quê nhà của mình và tìm thấy một đứa trẻ đang gặp nguy hiểm.”

 

“Tôi hiểu.”

 

“Nhưng cuối cùng thì tôi đã không thể cứu được cậu ấy.”

 

Mặc dù anh ấy đến từ những nơi thấp kém nhất, nhưng anh đã được cho cơ hội để trở thành một hiệp sĩ với ân sủng của Giáo hoàng. Anh ấy cũng được ban cho cái tên là Gabriel. 

 

Nhưng mặc dù anh ấy có cùng giai cấp với những người khác, thì anh vẫn luôn ở phía sau và là người yếu nhất. 

 

‘Đó là một phép màu khi mình chưa bị bỏ lại đằng sau.’

 

Mặc dù anh ấy bằng một cách nào đó đã chống chọi lại được với cái ác. Mặc dù hôm nay, anh cảm thấy xa lạ với bộ đồng phục trắng mà anh đang mặc. 

 

“Tôi không biết mình đang đứng ở đâu. Có lẽ tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ mồ côi đến từ những nơi thấp kém nhất.”

 

Những khả năng của anh ấy chỉ đến đây thôi sao?

 

Liệu giấc mơ của anh ấy có ngoài tầm với không?

 

“Ngài Hiệp sĩ.”

 

Đó là khi. 

 

Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo đưa xuống như một sự cứu rỗi và nắm lấy tay anh ấy. 

 

“Đừng tự trách bản thân.”

 

Cô gái trẻ, người đã khóc do Gabriel bị thương rất nhiều, cô có một cái nhìn cương quyết ngay lúc này. 

 

Không chút dao động. Đôi mắt cô tràn đầy sự tự tin. 

 

“Hiệp sĩ rõ ràng là không hề sai.”

 

Cô ấy nói những gì mà anh muốn nghe nhất. 

 

“Vì vậy, đừng nghi ngờ con đường mà hiệp sĩ đang đi.”

 

Gabriel mở to mắt trong sự kinh ngạc và nghiến chặt răng.

 

Đó là từ anh đã đúng.

 

Anh ấy đã chờ đợi một lời nói như thế trong bao lâu rồi cơ chứ?

 

“.......Vâng.”

 

Cậu bé dường như không trả lời thành tiếng với một giọng nói có phần rưng rưng. 

 

‘Ồ, mình hiểu rồi.’

 

Đây là những gì anh ấy vô cùng mong muốn. 

 

Có lẽ, để được nghe những lời nói đó, anh đã đứng đó và chịu đựng đến cuối cùng ngay cả khi anh cứ quẩn quanh ở cùng một chỗ.

 

“Ngài Hiệp sĩ.”

 

Veronica nắm lấy cầm của Gabriel và nhấc lên. 

 

Cậu con trai đang khóc với đôi mắt màu-nước run lên. Những giọt nước mắt đang rơi xuống.

 

“Đừng run sợ, hãy tin tôi.”

 

Veronica mỉm cười một cách nhân từ và dùng tay lau đi những giọt nước mắt của anh ấy. 

 

Tại khoảnh khắc đó, đôi mắt anh ấy lấp lánh một cách kỳ lạ. 

 

Cô đã nhận ra một dấu vết tựa màu vàng kim trải dài như ánh hoàng hôn ở khoé mắt của Gabriel, đôi mắt có màu xanh da trời nhạt. 

 

Một màu vàng kim rực rỡ hơn cả ánh mắt của Giáo hoàng. 

 

“Rốt cuộc thì, tôi đã không lầm về những gì mình đã thấy lần trước.”

 

Thật hiếm hoi, những chắc chắn nó là như vậy, khi sức mạnh thần thánh được biểu lộ một cách muộn màng. 

 

Ai có thể biết được cơ chứ?

 

Cậu con trai nhỏ bé, với vẻ-ngoài-mỏng-manh này, trên thực tế, có tiềm năng để vượt qua vị giáo hoàng tiếp theo. 

 

Cô ấy đã phát hiện ra điều đó đầu tiên. 

 

‘Mình!’

 

Veronica vui mừng khôn xiết. 

 

Đôi mắt tối tăm của cô ấy lấp lánh và cô dụi dưới phần mắt của cậu con trai như thể xoa bằng ngón tay của mình. 

 

“...Ugh, Thánh nữ?”

 

Cậu con trai phát ra tiếng rên nhỏ và hỏi một cách tò mò. 

 

Veronica mỉm cười tỏa sáng như ánh nắng mặt trời và nói,

 

“Tôi tin Ngài Hiệp sĩ. Vì vậy, chúng ta có thể cùng nhau đi trên con đường mà Ngài Hiệp sĩ đang đi được không?”

 

Cô ấy thậm chí không cần phải hỏi. 

 

Tất cả mọi người đều cười nhạo cậu con trai thấp kém luôn mơ mộng và khờ dại. Nhưng làm sao mà anh ấy dám từ chối sự tồn tại duy nhất đặt niềm tin vào anh ấy?

 

“Chẳng phải cô đã nhận ra là tôi đã đúng sao?”

 

Anh ấy vừa khóc vừa thề thốt.

 

“Nếu như vị thánh ở bên cạnh tôi, thậm chí là nếu có phải hy sinh cuộc sống của mình, thì tôi vẫn sẵn lòng.”

 

Gabriel hôn lên mặt bàn tay của cô ấy như dấu hiệu của sự phục tùng.

 

Một nụ cười thỏa mãn nở ra trên môi của Veronica, và sau đó biến mất ngay lập tức.

 

“Ồ, hãy nhìn những vết thương của anh xem. Tôi sẽ chữa trị cho anh ngay.”

 

Cô đặt tay mình lên trán của Gabriel và để dòng sức mạnh thần thánh của mình truyền vào. Bởi vì thần lực gốc bẩm sinh, cậu con trai hồi phục rất nhanh chỉ với một chút sức mạnh thần thánh. 

 

Ngay cả điều đó cũng thoả mãn. 

 

“Vậy thì, hãy nghỉ ngơi đi.”

 

Cô ấy rời khỏi bệnh xá. 

 

Và cô cười một cách ấm áp với từng vị linh mục mà cô gặp. 

 

“À, Sơ Veronica.”

 

Đó là khi.

 

Trong số những linh mục thể hiện tình cảm và sự quan tâm đến cô ấy, có một người tiến tới với một nụ cười mờ ám kỳ lạ. Veronica chậm rãi trả lời, sự tuyệt vọng nở rộ trên gương mặt đang cố không nhăn lại của cô ấy. 

 

“... Linh mục Barom.”

 

Cô không biết đã bao nhiêu lần cô đã phải kìm nén lại cơn thôi thúc bản thân phớt lờ đi anh ấy. 

 

Tuy nhiên, điều đó không nên xảy ra. 

 

Đó là một hành động khác xa so với tính cách thánh nữ mà cô đã đặt ra. Barom lướt nhìn xung quanh và xác nhận là không có một ai đang lắng nghe. 

 

“Tôi nghe nói là lần này cô cũng được đánh giá rất cao.”

 

“Tôi đã làm những điều đúng đắn.”

 

“Ôi Sơ Veronica thật là giàu lòng nhân từ. Cô luôn đưa tay ra cho những người có nhu cầu…”

 

Anh ấy vừa tiếp lời, vừa hạ thấp đầu và thì thầm vào tai Veronica. 

 

“Cô ấy có nguồn sức mạnh thần thánh dồi dào đến độ tôi không biết làm sao mà cô ấy lại có thể trở thành một thành viên của Đế quốc Thần thánh.”

 

“...”

 

“Nếu cô tích lũy được những kỳ công và thu nhận được sự đánh giá cao của từng người, thì cô sẽ không bị giáng chức.”

 

Khoé môi của Veronica, người đang chật vật trong việc mỉm cười, bỗng run lên. 

 

Barom nhìn cô ấy và nói khi anh đi qua phía sau cô, tỏ vẻ khinh bỉ, và nhếch mép cười.

 

“Ồ, cô chắc hẳn đã mệt rồi.”

 

Veronica bị bỏ lại một mình, và cô dường như chết đứng tại chỗ. 

 

Một lúc sau, cô thản nhiên đi qua hành lang và trở về phòng của mình, khi cô đã mất đi sự bình tĩnh. 

 

Tuy nhiên, khi cô trở về phòng của mình, gương mặt cô, thứ luôn mỉm cười như một bức hoạ, trở nên lạnh lẽo. 

 

“Tên khốn phiền phức.”

 

Cô biết rằng dù cho anh ấy có xúc phạm mình công khai đến thế nào, thì chỉ cô mới bị đổ lỗi vì điều đó, nên anh ấy chỉ khiêu khích cô ấy mà không để cho một ai khác biết được. 

 

“Mình phải xử lý việc đó….”

 

Veronica lẩm bẩm trong miệng, lục soát hai bên tay áo của mình. 

 

Lúc đó, khi cô đón Gabriel, tấm thẻ ở trong người anh ấy đã rớt ra. Cô nghĩ mình đã ném nó đi lâu rồi, nhưng có vẻ như là cô đã quên mất. 

 

“Nhà.”

 

Veronica đọc lại tấm thẻ bài lần nữa. 

 

[Cô làm đúng. Đừng hoài nghi về con đường mà cô đã đi.]

 

Cô ấy đã không thể nghĩ ra một câu nói có thể gây ấn tượng với Gabriel. 

 

Chúa đã giúp cô sao?

 

Nó giống như là tấm thẻ bài đã ở đó và cầu xin được đọc. 

 

“Ngươi đã đúng sao? Đồ ****.”

 

Cô gái nhếch môi mỉm cười khi nói ra những lời thô tục cay đắng. Sau đó cô ấy xé tấm thẻ bài thành nhiều mảnh và ném nó vào thùng rác. 

 

“Nó quá là trẻ con.”

 

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 35
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.