Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 38

Một lúc sau, Carlin đến. 

 

“Cô đang rất là ổn định.”

 

Ông ấy nói trong khi nhìn vào Aria. 

 

“Bây giờ khi cô đã trải qua tất cả, cô biết rằng năng lượng không giống như một thánh tích có độc, phải không?”

 

Năng lượng rất là có ích tùy thuộc vào cách nó được sử dụng như thế nào, nhưng không có gì nguy hiểm hơn khi nó phát ra những tác dụng phụ. 

 

Carlin đã nói chắc như thể ông ấy sẽ không bao giờ để cô phải yêu cầu ông ấy xuyên thủng cốt lõi của cô thêm lần nữa. Aria gật đầu.

 

‘Căn bệnh của Đại công tước phu nhân đã được chữa khỏi.’

 

Có lẽ là cô sẽ không thể sử dụng nó trong một khoảng thời gian. 

 

Như Carlin đã nói, đừng sử dụng nó quá sức, và nếu như cô cứ tiếp tục học tập trong vòng một năm, thì cô sẽ chạm được đến cấp độ đó. 

 

“Cô đã thay đổi tương lai đủ rồi, vì vậy đừng cố thêm nữa!”

 

Đơn nhiên, những lời này được nghe bằng một tai và sẽ trôi qua tai còn lại. Vị pháp sư lanh lợi, để ý thấy điều này và bắt đầu cằn nhằn nhiều hơn. 

 

“Gần đây, mọi người nói rằng có rất nhiều kẻ đột nhập gần dãy núi Ingo.”

 

“Những kẻ đột nhập?”

 

“Đúng vậy. Có phải tất cả bọn chúng mất trí rồi không?”

 

Aria có một biểu cảm có phần lung lay. Bởi vì bản thân cô đã từng là một kẻ đột nhập. 

 

Cô, đơn nhiên, hiện tại đang rất ổn vì cô đã đính hôn với Đại công vương. 

 

“Không có gì để mà lo lắng cả, nhưng có vẻ như là chủ nhân của tôi đang không ngừng dẫn dắt những con chó săn.”

 

Ngay khi nghe được những lời đó, Aria nhớ lại khi cô lần đầu tiên gặp mặt Tristan. 

 

Cô luôn thắc mắc liệu đó có phải là cách ông ấy xử lý những kẻ đột nhập, với những con chó săn.

 

“Những kẻ đột nhập là món ăn thường ngày của những chú chó…”

 

“.....”

 

“Chà, dù sao thì, Đại công vương đã ở đó, nhưng lâu đài vẫn thiếu chủ nhân.”

 

Carlin nói một cách gượng gạo và rốt cuộc lại cằn nhằn lần nữa.

 

“Cô sẽ không biết được việc gì sẽ xảy ra nếu như chủ nhân đi vắng, vì vậy đừng hành động gì cho đến khi hoàn toàn hồi phục.”

 

Aria thể hiện ra sự ủ rũ thay vì trả lời. 

 

Vị pháp sư nhìn cô như thể cô sẽ đi xung quanh và suy nghĩ về việc sẽ gây ra tai hoạ gì. 

 

‘Tất cả đều có một lý do.’

 

Bởi vì Aria rất điềm tĩnh và thường chỉ nhìn lên bầu trời khi cô không làm bất cứ điều gì đặc biệt. 

 

“Đừng làm vẻ mặt đó. Đại công vương vốn đã… Thành thật mà nói thì, cậu ấy đang không trong phong độ tốt cho lắm.”

 

Lloyd?

 

Đôi mắt của cô, thứ vốn như cá khô cho đến khi cô nghe Carlin cằn nhằn, đột nhiên có lại sự sống. Aria lo lắng hỏi khi cô ngước đôi mắt thỏ-màu-hồng nhìn lên. 

 

“Tại sao? Lloyd cũng đang ốm sao?”

 

“Sẽ còn nhiều ngày nữa khi mà cậu ấy không thể rời khỏi phòng của mình… Dù sao thì, bằng lý do này hay lý do khác.”

 

Vị pháp sư, người không đặc biệt giỏi trong việc nói dối, đã chật vật trong hôm nay.

 

Đó là một câu trả lời không có nghĩa, nên cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi với một gương mặt thắc mắc.

 

“Lý do này hay lý do khác là cái gì cơ?”

 

“Nó là không thể tránh được.”

 

“Ông có thể giải thích nó một cách đàng hoàng hơn được không?”

 

Aria có phần tức giận. 

 

Carlin, người vừa mới có một kiểu trò chuyện như thế này cách đây không lâu, một vẻ mặt cay đắng hiện lên trên mặt ông ấy. 

 

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. 

 

So với luồng khí đáng sợ của Lloyd, thì Aria lại rất là dễ thương với sự phồng má và cơn gắt gỏng đó. 

 

“Nó tương tự như những cơn đau ngày càng tăng.”

 

“Điều gì khác tương tự như vậy?”

 

“Tốt hơn là cô không nên đến gần đó. Cô sẽ bị tràn ngập bởi nó.”

 

Cô không chắc lắm về ý nghĩa của việc bị tràn ngập.

 

Aria, như thể không ngủ được, nhớ lại cậu con trai với đôi mắt đen láy. Nếu vậy thì, có vẻ như là cô nên để cho anh ấy được nghỉ ngơi một lúc 

 

‘Nếu như đó là những cơn đau ngày càng tăng, mình ước mình có thể hát một bài hát của sự chữa lành.’

 

Nhưng cô không thể. Thật không may, rủi ro đó là quá lớn. 

 

“Vậy hãy nói cho con biết cách để điều khiển năng lượng bên trong cốt lõi.”

 

“Gì cơ? Nhanh vậy sao?”

 

“Thì ông nói con đã ổn định rồi.”

 

Dù sao thì, đó cũng là sự thật. 

 

Vị pháp sư thắc mắc liệu Aria có đang làm điều này để xáo trộn cơ thể cô ấy lần nữa, nên ông ấy nhìn cô một cách hoài nghi trong một lúc. 

 

“Vậy thì tôi sẽ đưa cho cô lý thuyết, vì vậy đừng hát cho đến khi cô hoàn toàn hồi phục.”

 

Việc đó dễ như ăn kẹo. 

 

“Bất kể cơ thể của cô có như thế nào, thì cô sẽ hồi phục trong mười ngày.”

 

Aria gật đầu lần nữa. 

 

Chỉ sau khi làm nổi bật điều đó một vài lần Carlin mới dậy cô những điều cơ bản của điều khiển năng lượng. 

 

“Một phần khối lượng trong cốt lõi. Hãy nghĩ về nó như một dòng chất lỏng đang chảy, không phải một vật rắn và tưởng tượng nó di chuyển khắp cơ thể cô như máu vậy…”

 

***

“Được rồi, đúng như vậy.”

 

Những người canh gác của Lâu Đài Valentine kiểm tra một vài mặt hàng của những người thương gia nằm trong toa xe. 

 

Những con búp bê và những món đồ chơi, thuốc men, thảo mộc, giấy tờ, đồ trang trí, các loại vải, và các nguyên liệu thực phẩm được đem đến từ bên ngoài biên giới. 

 

Tất cả những gì tốt nhất, là dành cho Aria, người sẽ trở thành Đại công tước phu nhân nhà Valentine. 

 

Họ tỉ mỉ xem lại sổ sách một lần nữa, và muộn màng phát hiện ra một mặt hàng trong cuộc giao dịch đã bị thiếu.

 

“Ừm? Nhân tiện, tôi đã nghe nói là một con ngựa nhỏ cũng sẽ được đưa đến, vậy thì tại sao tôi lại không thể thấy nó?”

 

“.....”

 

“Này. Tại sao lại không trả lời tôi?”

 

“...”

 

Tuy nhiên, người thương gia đang bị thẩm vấn cúi thấp lưng mình xuống và thậm chí không hề di chuyển. 

 

“Thật khả nghi.”

 

Không chút lưỡng lự, người canh gác đã rút kiếm của mình ra và đặt nó lên cầm của người thương gia, buộc ông ấy phải ngẩng đầu lên. 

 

Khi các người nhà Valentine kiểm duyệt kỹ lưỡng những kẻ đột nhập ở bên ngoài, họ sẽ phản ứng một cách không thương tiếc với những trường hợp khả nghi, ngay cả khi đó là một thương nhân hàng đầu. 

 

“Mở miệng ông ra.”

 

Sau đó người thương gia run lên như đổ mồ hôi lạnh, rồi ông ấy nhắm chặt mắt lại và dường như không thể mở miệng ra. 

 

“Ngươi…! Ngươi đã bị cắt đứt lưỡi!”

 

Con mồi của gutter rat!

 

Những người lính canh đã định sẽ lập tức dập tắt nó và gọi cho các Hiệp sĩ thứ 3 những người phụ trách về an ninh. 

 

Sau đó một thương gia khác, người đã luôn quan sát họ, tuyệt vọng chạy đến và quỳ xuống. 

 

“Th-Thưa Ngài! Tôi xin đảm bảo về thân phận của người này! Không phải ngài biết rất rõ gương mặt của tôi sao? Tôi đã đến Lâu Đài Valentine một vài lần để giao hàng!”

 

Như ông ấy đã nhấn mạnh, vị thương gia đúng là có quen thuộc với những người canh gác.

 

Nhưng người canh gác nâng tông giọng, đẩy lưỡi kiếm gần hơn với vị thương gia, người đã bị cắt đứt lưỡi. 

 

“Điều gì đã tạo nên sự khác biệt với những lời bảo đảm của ông? Lưỡi của người này đã bị cắt đứt!”

 

Trước những lời nói đó, người thương gia còn lại, người đang quỳ trên đầu gối của mình, nói, van xin cho đến khi đôi tay ông ấy chạm vào chân của người canh gác.

 

“Lưỡi của người này bị cắt đứt bởi vì vị chúa tể ở lãnh thổ mà cậu ấy đã từng ở trước đây, đã chế nhạo miệng cậu ấy. Cậu ấy cũng bị gài bẫy một cách bất công!”

 

“Huh, ông đang lãng phí thời gian một cách vô ích rồi! Làm cách nào khác mà ông có thể chứng minh được điều đó!”

 

“Đó là một bằng chứng vững vàng, Thưa Ngài. Hãy nhìn tấm bản của vị thương gia này!”

 

Nói rồi, người thương gia đứng lên từ mặt đất và lục tìm trong những cánh tay của người thương gia đã bị cắt lưỡi. 

 

Sau đó lấy ra một tấm bản bằng gỗ được đem theo bởi mỗi người thương gia thuộc liên minh thương nhân. 

 

[Tên: John

 

Đặc điểm nhận dạng: Lưỡi bị cắt đứt]

 

Người lính canh nhìn thấy nó và hạ thấp thanh kiếm mà ông ấy đã cầm một cách đe doạ. 

 

Và ông ấy lẩm bẩm khi bỏ nó vào bao kiếm. 

 

“Chà… đáng ra phải nói sớm hơn.”

 

Ông thậm chí còn không cho tôi một cơ hội để nói. 

 

Khi vị thương gia nhìn chằm chằm vào ông ấy trong im lặng, một vẻ mặt phẫn uất, người lính canh nhìn qua ngọn núi và ho một cách nặng nề. 

 

“Tôi biết là những con ngựa con trắng-như-tuyết đều được sở hữu bởi gia đình hoàng gia, và nó sẽ rất khó để được thụ thai và sẽ tốn một chút thời gian, và tôi đã được liên lạc gần đây…”

 

“Là vậy sao?”

 

“Vâng.”

 

“Chà, tốt. Đi qua.”

 

Những cánh cổng đã được mở.

 

Sau rất nhiều sự giằng co, hai vị thương gia, người đã được cho đi vào bên trong Lâu Đài Valentine, cúi mình trước những người lính canh và đi lên xe chở hàng. 

 

“Wow, nó sẽ là một vấn đề lớn, có phải không?”

 

Vị thương gia nhẹ nhàng nhún vai và nói với người thương gia còn lại. 

 

Và khi sự xuất hiện của những người lính canh trở nên vô hình, ông ta nghiêm khắc thể hiện ra biểu cảm lạnh lùng và tát vào sau đầu người thương gia kia. 

 

“Này, tự nhiên cậu lại đi ăn con ngựa và xém bị bắt trước khi chúng ta bắt đầu. Đồ khốn nạn.”

 

“...”

 

“Không thể tin được, với một nhiệm vụ nghiêm trọng như thế này…”

 

Người thương gia than vãn về tình trạng của mình và ném tấm bảng thương nhân ông ta đang cầm xuống đất. 

 

Khi đó, khi ở trong tay của một người thương gia, thứ đã từng là tấm bảng của thương nhân biến thành một hòn đá thông thường và lăn trên mặt đất.

 

“Đó là một vinh dự khi những khả năng của cậu là phù hợp cho nhiệm vụ này.”

 

“...”

 

“Đúng không? Như kế hoạch, hãy ở càng xa càng tốt và làm việc của cậu mà không can thiệp vào. Tôi sẽ lo phần còn lại.”

 

Con mồi của gutter rat gật đầu ngoan ngoãn với không chút kháng cự. 

 

Hans, tay chân của nhà gutter rat, lướt nhìn qua con mồi với một ánh nhìn bực mình, sau đó nhìn chằm chằm vào phía trước một lần nữa. 

 

Mục tiêu của họ chính là ứng cử viên cho chức Đại công tước phu nhân. 

 

***

“Chẳng phải còn hơi sớm để đi dạo sao?”

Dana nói một cách lo lắng, đuổi theo sau Aria. 

Sau đó Betty trả lời. 

“Đúng rồi. Người vốn chưa cảm thấy khoẻ hoàn toàn, nếu như người trúng gió lạnh, người sẽ bị sốt lần nữa.”

“Gió lạnh… Thần nghĩ sẽ tốt hơn nếu như người mặc đồ dày hơn.”

“Đúng rồi, thần cũng nghĩ vậy. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu người quay lại phòng và chuẩn bị quần áo mới bây giờ?”

Aria nghĩ trong một lúc liệu có ổn không nếu cô nói họ rằng hôm nay là một ngày hạ không gió. 

Nhưng cô đã từ bỏ khi nhìn xuống cái khăn choàng Dana quấn quanh vai mình trước khi rời đi. 

‘...Mình nghĩ mình sẽ trở nên rất nóng.’

Cô lấy ra một tấm thẻ bài mới và viết lên nó. 

[Cả hai cô đều có thể ở đây sao?]

Người trưởng hầu gái và người trưởng thị nữ. Cả hai người họ chắc hẳn đều khá bận rộn khi ở những vị trí cao như vậy.

‘Khi mình đến lâu đài, họ đã phải chăm sóc mình cho đến khi mình trở nên quen thuộc hơn, vì vậy họ đã ở bên mình cả một ngày….’

Phải chăng công việc của họ cho đến bây giờ đã bị bỏ rơi?

Nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt như thế, Dana và Betty đều toát mồ hôi hột và né tránh ánh nhìn của cô. 

Như dự đoán, họ chắc hẳn đã bỏ mặc tất cả mọi thứ họ cần phải làm bởi vì họ cảm thấy lo lắng cho Aria và đi theo cô. 

Đó là khi.

“Thưa trưởng hầu! Thưa trưởng thị nữ!”

Một số lượng lớn người hầu cùng nhau chạy đi tìm Dana và Betty.

Aria nhìn lên hai người họ. 

Như thể nói rằng: có rất nhiều thứ phải làm mà họ đang tuyệt vọng đi tìm hai người, nhưng cả hai lại bỏ mặc tất cả ở phía sau.

“Không đâu, không đâu.”

“Thần đã hoàn thành lịch trình hôm nay ở một mức độ nào đó!”

Sau đó người trưởng hầu nữ và trưởng thị nữ vỗ tay như thể nói là đó sẽ không là vấn đề. 

“Tự dưng có chuyện gì ồn ào đến thế?”

“Có chuyện đã xảy ra rồi! Dinh thự của những hầu nữ đang bị bốc cháy!”

“Cái gì?!”

 

 

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 38
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.