Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 44

“Không có gì đáng để bị bỏ rơi.”


 

Aria ngừng khóc và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã bị đóng lại. 


 

Cảm giác thất vọng của cô không kéo dài quá lâu. Cô dễ dàng bị kích động bởi sự nhạy cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô yếu lòng. 


 

Miễn là cô không bị lấp đầy bởi cảm giác tội lỗi đến mức muốn trả thù, thì cô không có bất kỳ điều hối tiếc nào về quá khứ. 


 

‘Hơn thế nữa…..’


 

Chỉ còn lại cô ấy và Sabina. Cô có rất nhiều câu hỏi. 


 

Mặc dù không may là tất cả những câu đó Aria đều không thể hỏi.


 

Sau đó Sabina nói, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Aria.


 

“Kể từ bây giờ, hãy xả giận bằng cách chửi họ. Nếu như con đánh ai đó bởi vì con sinh ra không mạnh bằng họ, thì nó sẽ chỉ làm con tổn thương thêm.”


 

Chửi rủa?


 

Aria lập tức nhớ lại những từ chửi thề mà cô đã được học từ Lloyd. 


 

‘Ngươi là tên khốn đáng chết…….’


 

Không, đó chỉ là một ít. 


 

‘Mình có nên làm như thế?’


 

Cô đau khổ suy nghĩ.


 

“Điều đó ổn mà, rất ổn. Mặc dù ta có hành động tồi tệ như một kẻ khốn đến mức nào đi chăng nữa, thì điều đó chỉ là cho chồng và những đứa con trai của ta.”


 

Trước những lời nói của Sabina, Aria không thể kiềm lại trong phút chốc và xém nữa thì bật cười thành tiếng. 


 

Cắn chặt môi, cô kìm nén lại trong tuyệt vọng. 


 

Sau đó, như thể cô không nên làm thế, với một biểu cảm nghiêm nghị, Sabina kéo phần môi đang bị cắn lại của cô. 


 

“Hãy cười đi nếu như con muốn cười.”


 

“....”


 

“Con có thể làm bất cứ điều gì con thấy thích.”


 

Aria đảo mắt.


 

‘Làm bất cứ điều gì mình thấy thích sao?’


 

Đó là một yêu cầu khó khăn đối với Aria. Sabina đang nói với cô hãy biểu lộ ra những cảm xúc của mình. 


 

Khoé môi của Aria nhấc lên, như một thói quen. 


 

Nhưng Sabina nói ‘Oho’, một cách nghiêm nghị, và véo má của cô. 


 

“Đừng cười như thế.”


 

Cô đã bị phát hiện. Aria thực sự ngạc nhiên. 


 

Đôi khi cô đã ép buộc bản thân để cười, nhưng không một ai để ý điều đó. 


 

“Con không cần phải trông đẹp đẽ trong mắt ta, vì vậy hãy cứ quậy phá như một đứa trẻ. Như những đứa con trai của ta vậy.”


 

Aria nhớ đến Lloyd và Vincent, những người luôn quậy phá. 


 

‘Cả hai đứa đều không có tình cảm, và thực sự là một mớ hỗn độn.’


 

Một nụ cười như làn gió thoảng qua. 


 

Sau đó Sabina mỉm cười hạnh phúc và ôm chặt lấy cô. 


 

“Đúng rồi, chính là như thế.”


 

Như Sabina đã nói, rất khó cho Aria để có thể hành xử như một đứa trẻ.


 

Nó đã trở thành một thói quen - việc giấu đi những cảm xúc của mình và mỉm cười. 


 

‘Ngài Đại công tước chắc hẳn đã nói một điều gì đó tương tự với mình.’


 

Ông ấy nói là cô có thể khóc nếu như trái tim cô cho phép. Cười cũng được và nổi giận cũng chẳng sao.


 

‘Làm sao mà mình có thể nói ra những gì mình cảm nhận?’


 

Không một ai quan tâm đến việc cô cảm thấy như thế nào. 


 

Thậm chí là những người dõi theo cô, những người đã ngã dưới chân cô, cũng không muốn biết là liệu cô đang hạnh phúc hay đang đau khổ.


 

‘Quả nhiên, những cặp đôi thường giống nhau?’


 

Nói vậy, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc ôm lấy Sabina. Aria cúi xuống, đỏ mặt, và ôm chặt lấy lưng của Sabina. 


 

“Con có thể nói cho ta nghe những bí mật của mình, nếu như con muốn.”


 

Và trước những lời nói tiếp theo của Sabina, bờ vai cô trở nên run rẩy. Đó là câu trả lời cho một câu hỏi mà cô cứ liên tục thắc mắc, nhưng không thể hỏi một cách trực tiếp. 


 

“Nếu như con có một bí mật nhỏ, sẽ không có ai trách con cả, không một ai.”


 

Aria ngẩng đầu lên trong vòng tay của Sabina. 


 

“Có phải không, Nàng Tiên Xuân?”


 

Sau đó Sabina hôn lên trán cô và cười dịu dàng.


 

‘Tất nhiên.’


 

Sabina đã biết ngay từ lúc bắt đầu. 


 

Thân phận của Aria. 


 

***

“Con cũng bị đuổi ra.”


 

Tristan rút ra một điếu thuốc và lẩm bẩm. 


 

Lloyd, người đã bị đối xử giống như Đại công tước và đã bị đuổi ra một cách ép buộc, cau mày. 


 

“Tôi đi đây.”


 

“Tại sao?”


 

“.....”


 

Ông ấy đang hỏi bởi vì ông ấy không biết sao?


 

“Bởi vì tôi không muốn nói chuyện với ông nữa.”


 

Cậu con trai quay lưng lại không chút hối hận. Như thể anh ấy cho rằng không xứng đáng để dành thời gian nói chuyện với Tristan. 


 

Sau đó Tristan châm điếu thuốc của mình và bật cười thành tiếng. 


 

“Việc trút cơn giận của mình ra là vô nghĩa.”


 

Vô nghĩa?


 

Điều này đáng lẽ đã không xảy ra nếu như ngay từ đầu, Đại công tước không nói những điều vô ích. 


 

Nhưng Lloyd đã thừa nhận nó. Nguyên nhân sâu xa là do bản thân anh. 


 

‘Hối hận’ là nó sao?


 

Lloyd rõ ràng là hối hận. Đó là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra. 


 

Nếu như có khả năng quay ngược lại thời gian, anh ấy sẵn lòng làm như vậy.


 

‘Tại sao…..’


 

Tại sao lại xa đến thế?


 

Cậu con trai tự hỏi chính mình. 


 

‘Cái gì xảy ra với mình vậy.’


 

Kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, anh ấy đã không biết được. 


 

Điều đó sẽ chính xác hơn khi nói là anh ấy không thể rời mắt. Như thể một thứ gì đó vẫn còn bị vướng lại, như thể một thứ gì đó đang thiếu sót. 


 

‘Bởi vì cảm giác khó chịu của việc biết và cuối cùng là không biết bất cứ thứ gì.’


 

Cảm giác đó tương tự như khi nhìn thấy một kẻ phản bội hoặc khi phát hiện ra một kẻ nguy hiểm. 


 

Nên khi Lloyd nhìn thấy Aria lần đầu tiên, anh ấy đã hiểu lầm trực giác của mình và xém giết cô ấy. Mặc dù anh biết bây giờ không phải như vậy.


 

‘Trở nên quá mù quáng.’


 

Liệu nó có đúng khi nói rằng có thể nghiền nát tay cô bởi vì đó là Lloyd?


 

‘Mình phải nói gì?’


 

Anh không có kí ức nào về việc bản thân làm bất cứ điều gì tồi tệ với đứa trẻ.


 

Đúng hơn là, Tristan, chứ không phải Lloyd, người nên được Aria cảm ơn. 


 

‘Ồ, khi nghĩ về điều đó.’


 

Cô ấy rõ ràng đã nói như vậy.


 

Cô ấy đã nói là cô muốn mang lại sự hạnh phúc mà người đã cứu cô đáng được có. Lúc đó, anh không thể hiểu được cô đang nói về cái gì. 


 

‘Chẳng phải ông ta mới là người đã cứu cô sao?’


 

Lloyd chăm chú nhìn chằm chằm vào cha của mình. Đó là một ánh nhìn ảm đạm nhẹ nhàng tỏa ra một luồng khí của sự đe doạ. 


 

Tristan từ từ thở ra một làn khói và mỉm cười một cách kỳ lạ. 


 

“Con có vẻ như là có điều gì đó muốn nói.”


 

“Đối với đứa trẻ đó…”


 

Cậu con trai liếm môi mình như thể lưỡng lự trong chốc lát, sau đó nhăn mày và nói. 


 

“.......Ông đã làm gì?”


 

“Ta đã làm gì?”


 

“Cứu thoát, như ông có thể nghe rồi đó.”


 

À há.


 

Tristan nhướng mày như thể ngạc nhiên, và ông ấy nhẹ nhàng trả lời. Bởi vì điều đó trông khá thú vị. 


 

“Ta đã cho con bé lời khuyên.”


 

“Ông đang nói về sự tư vấn…?”


 

Ông sao?


 

Lloyd không thể tin vào điều đó một chút nào, nên anh ấy liếc nhìn Dwayne. Sau đó Dwayne trả lời một cách ủ rũ. 


 

“Thành thật mà nói thì, người có thể gọi đó là tư vấn.”


 

Mặc dù ông ấy đã nói là ông ấy sẽ xé toạc miệng, cắt bỏ mắt, hay cắt đứt cổ tay trong quá trình tư vấn. 


 

“Vâng. Ngài ấy đã nói là ngài ấy tuyệt đối sẽ đứng về phía cô ấy.”


 

Điều đó có nghĩa là như vậy sao? Dwayne tràn ngập sự hoài nghi, nhưng dù gì thì người lắng nghe đã bị cảm động, vì vậy anh ấy đã tự thuyết phục bản thân điều đó đúng là như vậy. 


 

“Sau đó họ cùng ăn.”


 

“Ăn sao?”


 

Điều đó nghe như là cô đã không ăn uống đàng hoàng trước đó. 


 

Lloyd gấp gáp hỏi. 


 

“Ý ông là nó thậm chí không thể ăn uống một cách đàng hoàng?”


 

Anh biết là cơ thể cô yếu hơn mức trung bình, nhưng anh không ngờ là đến mức đó. Sau đó Tristan tạch lưỡi như thể Lloyd không hề biết về điều đó trước đây. 


 

“Những thứ duy nhất mà cô ấy có thể ăn là súp, đồ uống, và kẹo, và thậm chí là, cô ấy đã nôn sau khi ăn một lượng thức ăn bình thường.”


 

“.....”


 

Anh ấy không hề biết bởi không còn lựa chọn nào khác.


 

Cho đến khi anh đi đến học viện, Lloyd vẫn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đuổi Aria đi. 


 

‘Dù sao thì một đứa trẻ sẽ sớm biến mất.’


 

Anh ấy thậm chí đã không quan tâm. 


 

Anh ấy cho cô một cây bút máy để thay thế cho cây bút lông vũ bị hư và yêu cầu cho cô ăn tráng miệng trước khi anh ấy rời đi. 


 

Cô ấy đã nói là kẹo xốp dẻo rất ngon, nên anh đã nghĩ là cô sẽ thích chúng. 


 

Không hề biết là Aria thậm chí không thể ăn các món tráng miệng trong những ngày đó. 


 

‘Mình đã đưa đồ ăn cho con bé….’


 

Mặc dù điều đó chắc chắn là bốc đồng. Là hoàn toàn không cần thiết, nhưng bản thân Lloyd cũng không biết tại sao. 


 

“Ngoài ra, ta còn giải quyết những thứ cần thiết khác và những thứ có vẻ phiền phức.”


 

Tristan lẩm bẩm, “Hmm, đứa trẻ đó xứng đáng được như mình,’ ông ấy gật đầu, tự thuyết phục chính mình. 


 

Nếu vẫn tiếp tục như vậy, khả năng cao ông sẽ khoe khoang tất cả những tấm thẻ bài mà đã cướp được từ Aria. 


 

‘Vì vậy…..’


 

Lloyd chìm đắm vào dòng suy nghĩ. 


 

Đại công tước chỉ nói về những thứ thường được gọi là giúp đỡ. 


 

Ngay từ đầu Tristan chính là người đã cứu cô khỏi cha ruột của cô, Bá tước Cortez. 


 

‘Đó là lý do vì sao cô ấy quyết định sẽ kết hôn với mình để có thể trả ơn cho Đại công tước.’


 

Vì vậy, việc giúp Vincent không bị đuổi ra ngoài, và việc mù quáng đi theo Lloyd như vậy. 


 

‘Bây giờ thì mình đã hiểu.’


 

Đồng thời, anh ấy cảm thấy rất bẩn thỉu. Như thể anh bị nhấn chìm trong bùn vậy. Còn hơn thế nữa bởi vì anh ấy không biết tại sao anh ấy lại cảm thấy như vậy. 


 

‘Dù sao thì chúng ta sẽ ly hôn một khi cả hai trở thành người lớn.’


 

Vậy mục đích của hôn nhân hợp đồng là gì cơ chứ?


 

Aria muốn trả ơn. 


 

Lloyd không thể bỏ Aria một mình, người sẽ luôn luôn bị dằn vặt bởi những tổn thương.


 

Điều đó là đủ đối với anh ấy. Lợi ích của họ sẽ được thỏa mãn cho cả đôi bên. 


 

“Đó là điều mà ta muốn hỏi con.”


 

Đó là khi Tristan lên tiếng.


 

“Ariadne Cortez.”


 

“....”


 

“Mọi thứ đã được diễn ra một cách trôi chảy trong sự tích cực kể từ khi đứa trẻ đó đến, như thể đang cố gắng thể hiện hy vọng trong thực tế thối nát này.”


 

Hai người đàn ông mang họ Valentine không bao giờ tin vào phép màu. Khi có chuyện gì đó xảy ra thì sẽ luôn có kết cục.


 

Hoa anh đào nở hai lần trong mùa xuân. 


 

Bệnh tình của Sabine cũng trở nên tốt hơn. 


 

Đột nhiên, một thánh tích mà họ thậm chí còn không biết là có tồn tại đã cứu giúp Vincent. 


 

Đó cũng là một cơ hội tình cờ để càn quét nhà Gutter - thứ đã từng là một cái gai trong mắt. 


 

Rõ ràng, đó không phải là phước lành từ Chúa, mà đó là kết quả từ sự sáng tạo của một ai đó. 


 

“Ta chắc rằng con cũng đã đoán được.”


 

Nguyên nhân là do Aria. 


 

Đại công tước đã nói như thế. 


 

————————————————————————————————

Àaaa vậy đây có phải là khởi đầu của một sự hiểu lầm lâu-dài không?? Kiểu Lloyd đã không nghĩ là Aria quan tâm đến anh ấy và chỉ làm thế vì Tristan?? Chứ không phải là hướng ngược lại?? Aaaaaa.


 

Bạn đang đọc:Trở thành vợ khế ước của nhân vật phản diệnChương 44
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.