Bỗng trước mặt cô có 1 cái bóng cao to như có 1 người đàn ông cao to đang đứng sau lưng cô. Cô nhìn thấy cái bóng bất chợt quay lại nhìn ai sau lưng mình. Tiếng người đó vừa cất lên là cô vừa quay lại :
- Thì ra là con đã tự lập rồi à!?– ông vừa nói vừa nhìn xung quanh
- Cha, người tới đây chi vậy ạ?
- Ta tới xem con gái tự sinh tự diệt ra sao, nghe quản gia nói con mở một cửa hàng trang phục, tự mình thiết kế. Làm cha như ta phải đến xem như nào chứ
- Cha quá khách khí rồi– cô đáp
Công tước lướt qua lướt lại nhiều nơi trong cửa hàng, tỏ vẻ rất hài lòng, khuôn mặt ông trong căng thẳng như trước, tỏ vẻ rất hài lòng đứa con gái của mình.
Cô lúc này cũng không để ý đến ông, cô đi làm việc của mình ngồi xem những mảnh vải và chuẩn bị thiết kế chúng. Cô chắm chú từng chi tiết của chiếc váy, từng đường cong, số đo, chi tiết hạt cườm hay những viên kim cương bắt mắt đính trên chiếc váy.
Ông thấy cô chăm chú thế cũng không làm phiền cô, lặng lẽ đi về, cô cũng không để ý nhiều. Cô hầu gái của cô cũng bận tiếp khách, lấy những số đo và mẫu trang phục các quý cô muốn mặc.
Cứ thế thời gian thấm thoát thoi đưa, từ ngày cô mở tiệm đến nay cũng gần 2 tháng. Những chiếc váy được đặt đã làm xong vài ngày trước, cô đưa váy và nhận được nhiều tiền. Cô định bàn giao cho Gracy quản lý cửa hàng với những nhân viên biết may vá được cô chỉ tận tâm những đường may. Khi bàn giao xong cô thu dọn đồ đạc của mình và lên đường tìm chồng tương lai.
Cô lên xe ngựa về phía Bắc, sau vài tiếng đi, người đánh ngựa để cô xuống khu chợ phía Bắc và cô tự mình đi theo trí nhớ mà cô đã viết trong tiểu thuyết của chính mình, đi không lâu sau cô cũng tới nơi —Lâu đài giam Nhị hoàng tử.