Bạn đang đọc:VẾT GAI ĐÂM XUYÊN QUA TÔIChương 18
CHƯƠNG 18  CHUYẾN BAY TỚI PARIS ( PHẦN 8 )   Công việc chính của cả hai người là chuẩn bị bữa ăn ở gần lối vào của hầm mỏ. Họ châm lửa bằng đá lửa rồi luộc khoai tây.   Tất cả những gì cần làm là luộc khoai tây cho công nhân vào mỗi bữa ăn. Hee Soo thi thoảng lại phàn nàn về công việc này. Nhưng Min Ju động viên rằng cô sẽ sớm quen với việc làm này thôi. Min Ju là một cô gái có nhiều ưu điểm, dù nhỏ tuổi hơn nhưng cô có thể học hỏi được nhiều thứ từ em ấy. Thậm chí khi nhìn Min Ju chỉ ăn khoai tây mỗi bữa trong thời gian dài mà chẳng bao giờ phàn nàn bất cứ điều gì đã khiến Hee Soo thay đổi suy nghĩ.   Hôm nay trong lò đã nhóm sẵn lửa. Hơn nữa lửa trong lò không phải màu đỏ thẫm mà là màu xanh dương.   Hee Soo thấy vô cùng thần kì. Nhưng Min Ju lại không lấy gì làm lạ.   “ Thi thoảng họ hay đốt lửa xanh như thế này ”   “ Ra là vậy ”   Thế giới này cũng vừa có hai mặt trời vừa cóc hai mặt trăng đấy thôi, nghĩ theo cách đó thì dù lửa có màu xanh đi nữa cũng không lấy gì làm lạ.   “ Arbre ”   Min Ju vừa xem xét đống củi vừa cố gắng phát âm một từ cô đã học được. Arbre. Arbre. Arbre.   “ Họ nói rằng nó có nghĩa là cái cây. < Arbre > "   “ Ừm, ừ ”   Hee Soo dõi theo bộ dạng thẫn thờ của Min Ju. Cô ấy đang học ngôn ngữ của nơi này.   Có vẻ như việc ngày ngày đi theo cô gái tóc vàng đã khiến cho 2 người họ trở nên thân thiết với nhau hơn. Họ cùng chia thịt để ăn, Min Ju dùng ngôn ngữ cơ thể để hỏi về các từ vựng. Thi thoảng cố gắng tập phát âm để nhớ từ, dù chậm nhưng cô ấy vẫn luôn cố gắng học.   “ Chị có nghĩ đến việc sẽ học ngôn ngữ ở đây không? ”   “ Chị nghĩ là không. ”   Hee Soo hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó. Người duy nhất cô nói chuyện và trao đổi ánh mắt ở hầm mỏ này là Min Ju. Cô cảm thấy không cần thiết phải học ngôn ngữ ở nơi đây.   “ Cho dù là vậy nhưng khi đi ra khỏi hầm mỏ này chắc chắn sẽ cần. ”   “ Chúng ta chẳng thể ra khỏi đây được đâu ”   “ Ai mà biết được? Có khi sẽ có một cơ hội nào đó sẽ đến. ”   “ Dù cơ hội đó có đến thì tôi cũng không ra khỏi đây đâu ”- Hee Soo lén nghĩ trong đầu. Cô không muốn tạo ấn tượng xấu với Min Ju.   “ Chị sống như người không hề có ước mơ vậy. Cũng chẳng có tham vọng gì, sao lại phải sống tiêu cực như vậy? Chị cũng thử ra đó đi và bắt chuyện với mọi người đi ”   “ … ”   Tất nhiên Hee Soo vốn không phải người như vậy. Nhất là khi cô đi du lịch ở Mỹ, cô vẫn luôn không ngần ngại bắt chuyện và trở thành bạn với những người mới gặp lần đầu.   Nhưng bây giờ không phải cô đang đi du lịch. Những việc cô đã phải ở nơi này, một nơi đã khiến cô đóng chặt cánh cửa thế giới của riêng mình lại.   “ Biết đâu một ngày nào đó mình có thể ra khỏi khu hầm mỏ này và sống ở bên ngoài. Nếu học trước ngôn ngữ thì cũng có thể sống bình thường như… ”   Hee Soo vừa nhìn chằm chằm nồi khoai luộc to đùng trước mặt vừa nghẹn ngào.   “ Min Ju này, em biết không. ”   “ Dạ? ”   “ Em đã từng… nhìn thấy < họ > chưa? ”    “ Họ là sao ạ? ”   “ Những thứ ở ngoài hầm mỏ này. Bọn họ. ”   Zombie, Maenok.   2 người chưa từng nói chuyện về zombie. Hee Soo thường chỉ nghe những gì Min Ju nói. Nhưng Min Ju lại chưa bao giờ nói về zombie cả.   Có khi nào cô ấy không hề biết đến sự tồn tại của zombie.   “ Bọn họ là ai? Chị nói ngoài khu hầm mỏ này có gì cơ? ”   “ … ”   Hee Soo nhìn vào đôi mắt trong sáng của Min Ju trước khi trả lời.   Nhìn vào đó cô thấy cả hi vọng, cả tương lai mà cô gái ấy vẫn luôn mơ về.   Nếu nói cho Min Ju về zombie liệu em ấy sẽ phản ứng thế nào. Chắc sẽ không tin đâu. Dù có tin là trên đời này có ma đi chăng nữa thì cũng không biết phải giải thích như thế nào cho đúng.   Đúng vậy. Nếu chưa tận mắt nhìn thấy bọn họ, sẽ không bao giờ tin rằng họ có thật.   Họ là sự tồn tại làm mất đi khái niệm về cái chết. Hee Soo đã từng muốn chết quách đi cho xong khi đối diện với lũ zombie, nhưng lại sợ chết đi rồi sẽ biến thành chúng.   Zombie cướp đi tất cả khát vọng sống của con người, khiến cho họ sống không được, chết cũng không xong.   Nỗi khiếp đảm, sợ hãi đến tột cùng đó, chỉ nghĩ về chúng thôi cũng khiến toàn thân run lẩy bẩy. Hee Soo quay mặt đi.   “ Không, không có gì đâu… ”   “ Sao vậy? Là thứ gì mới được chứ. Sao làm người ta tò mò rồi lại không nói vậy chứ. ”   “ Không có gì đâu. Không biết thì sẽ tốt hơn. Mà sao em biết bên ngoài khu hầm mỏ này là nơi người bình thường sinh sống? ”   “ Cái đó… cái đó ”   Min Ju ngập ngừng không nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối. Khẽ thấy đôi môi cô run rẩy nên Hee Soo liền xua tay.   “ Nếu khó nói quá thì không nói cũng được mà. ”   Ngay lúc đó, Min Ju nhìn Hee Soo bằng ánh mắt bất an.   “ Chị à, thật ra ”   “ Ừ ”   Thật ra, ở đây không có ai hiểu tiếng Hàn ngoài 2 người. Nhưng Min Ju vẫn hạ giọng xuống một tông tựa như đang kể một bí mật không được phép nói cho ai biết.   “ Em, trước khi bị bắt tới hầm mỏ này… ”   Chính vào giây phút đó.   “ ĐÙNG ĐÙNG!”   Một tiếng nổ lớn chói tai phát ra từ trong hầm mỏ, và khói trắng bắt đầu bốc ra từ lối vào của hầm.   “ Á áaa! ”   Hee Soo co rúm người lại và run lẩy bẩy. May mắn là chỉ có một tiếng nổ rồi im bặt. Định thần lại cô vội chạy đến dập tắt ngọn lửa đang cháy, khoai tây vẫn chưa chín nhưng cô sợ sẽ phát sinh thêm sự cố nếu vẫn để lửa. Ở đây có rất nhiều thứ dễ cháy.   Ngọn lửa xanh không dễ tắt nên cô phải rải cát cả một lúc lâu.    “ Ui, giật cả mình ”   Min Ju đặt tay lên ngực và thở phào, vì nơi làm việc của họ là hầm mỏ nên thi thoảng vẫn có những vụ nổ bên trong hầm như này.   “ Hèn chi lúc nãy mọi người xếp hàng ra khỏi hầm mỏ ”   Nhưng đó chưa phải là tất cả, trong hầm vẫn còn công nhân đang làm việc. Những người thoát khỏi mỏ là tội nhân, còn những người lạ lúc đó vẫn đang làm việc trong mỏ.   Họ vẫn an toàn chứ?   Cả Hee Soo và Min Ju đều không dám nói gì. Ở khu hầm mỏ này có sự phân biệt đối xử rất rõ ràng, tội nhân tuy phạm tội nhưng vẫn được coi là người bản địa còn người lạ thì không.   Hee Soo cảm thấy chán nản đến tột độ. Thế quái nào lại bị hút vào hố đen đến đây rồi bị đối xử như này. Những người lạ bị coi là nô lệ và mạng sống của họ còn chẳng bằng hạt cát trên sa mạc.   “ Phải nhanh nhanh nhóm lửa lại thôi chị ”   “ À ừ ”   Hai người dùng đá lửa để nhóm lại lửa.   Nhưng người giám sát đã thấy Hee Soo dập lửa khi nãy, liền cầm roi đến và vụt tới tấp.   “ Putain de pute stupide! ” ( Con ngu này! )   “ Á á! Á! ”   “ Ce n’est pas in feu normal! ” ( Mày có biết đây không phải lửa bình thường không hả! )   “ Đau! Đau tôi! ”   Người giám sát vung roi rất mạnh, khác với bình thường. Rõ ràng đang rất giận dữ.   “ Pour fleurir le feu bleu, Nous avons besoin de I’aide du chevalier saint! ” ( Chỉ có kỵ sĩ mới nhóm được lửa xanh này thôi biết chưa! )   Chỉ cần nhóm lại lửa là được, Hee Soo không hiểu sao hắn lại tức giận đến vậy.   “ Tha, Tha cho tôi. Xin hãy tha…á á! ”   “ Ta geule, Salope! ” ( Câm mồm đi, con ranh! )   Khi lưng bắt đầu đỏ ửng lên và rỉ máu, Hee Soo đã ngã khụy xuống đất. Nếu đánh thêm nữa có lẽ cô sẽ chết.   Bất chợt một tiếng thét vang lên.    Á áaaa!

 

Bạn đang đọc:VẾT GAI ĐÂM XUYÊN QUA TÔIChương 18
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.