Bạn đang đọc:VẾT GAI ĐÂM XUYÊN QUA TÔIChương 20
CHƯƠNG 20  CHUYẾN BAY TỚI PARIS ( PHẦN 10 )   Người giám sát không đáp lại chỉ nghĩ đến thôi cũng muốn sởn da gà. Dù chịu trách nhiệm giám sát những tội nhân và người lạ ở đây nhưng để làm “việc đó” thì vẫn hơi quá sức.   Người giám sát kì cựu vẫn không rời mắt khỏi Maenok.    Anh ấy vốn là một tín đồ trong đền thờ. Bất kì ai từng nhìn thấy Maenok dù chỉ một lần cũng không thể giả vờ như không biết gì về đền thờ. Dưới sự bảo vệ của các linh mục và hiệp sĩ, đền thờ được coi như vị cứu tinh cho những ai được bảo vệ khỏi Maenok.   Những tội nhân đã ở cùng với những người lạ sẽ không thể quay trở lại thành phố. Họ chỉ giả vờ cho họ quay về rồi giết hết tất cả vì chắc chắn trong số đó sẽ có người trở thành Maenok.   “ Vậy nên rốt cuộc ai sẽ trở thành Maenok? Tất cả những người ở cạnh người ngoại tộc sẽ trở thành Maenok sao? ”   Người giám sát lắc đầu một cách mệt mỏi.   “ Vậy tại sao phải giết cả tội nhân? ”   Những tội nhân tưởng rằng họ sẽ được quay về sau khi kết thúc án phạt nhưng thực tế họ bị thiêu chết ở lò đốt. Họ làm việc ở hầm mỏ với hi vọng sẽ được quay về gặp gia đình, nhưng thực tế không ai trong số họ có thể trở về quê hương.   “ Giả vờ như không bao giờ làm điều đó, giả vờ như điều đó thật khủng khiếp… nhưng có những kẻ lén lút ăn thịt những người ngoại tộc ”   Có một số người cố làm những trò xấu xa mà người ta bảo đừng làm.   “ Không biết họ nghĩ cái quái gì khi ăn thịt người, nhưng dù sao cũng có một số kẻ điên rồ muốn ăn xác chết. ”   Họ không đốt xác vì sợ nó sống lại. Mà họ đốt vì sợ những người kia sẽ chia nhau ăn chỗ thịt người đó.   Tất cả những kẻ ăn thịt người ngoại tộc đều trở thành Maenok.   Kết cục của những kẻ tàn ác kinh tởm dám ăn thịt cả đồng loại là có sống cũng không bằng chết. Đó rõ ràng là hình phạt mà Chúa đã đưa ra. Bỏ lại sau lưng những tiếng la hét khủng khiếp của những người bị zombie ăn thịt, Hee Soo nắm lấy tay Min Ju và bỏ chạy.   Hai người đã cao chạy xa bay.   Sau khi chạy một hồi từ khu hầm mỏ thì đường rừng và cánh rừng bắt đầu hiện ra trước mắt. Hee Soo dần trở về thực tại khi không còn thấy bóng dáng zombie cùng những tiếng hét kinh hoàng nữa. Cô cứ thế mải miết chạy theo Min Ju, nhưng dần dần nỗi sợ hãi bắt đầu xâm lấn.   “ Min Ju à, hay là mình quay lại đi, nhé? ”   Từ lúc nào Min Ju đã là người dẫn đường. Cô bé thậm chí không thèm nghe lời Hee Soo nói.   “ Làm ơn, xin em đấy, Min Ju. Quay về đi. Về rồi cầu xin họ tha thứ. Những người giám sát cũng đang hoảng loạn nên có khi họ chưa biết đâu. ”   “ … ”   “ Nếu bị đánh chị sẽ chịu hết. Được không? ”   Nghe đến đó Min Ju đột nhiên dừng lại. Cô bé cảm thấy Hee Soo thật ngốc nghếch. Giống như ếch ngồi đáy giếng vậy. Làm như sống trong hầm mỏ là tất cả cuộc sống của Hee Soo mong ước vậy, một người không có ước mơ, không có tương lai, thậm chí cả hi vọng cũng không.   “ …Chị muốn quay về hầm mỏ làm việc sao? ”   “ Chị ổn. Thà rằng cứ làm việc ở mỏ còn hơn! ”   “ Còn em thì không! Em không muốn cả đời chỉ luộc khoai và sống mãi như thế! ”   Min Ju gần như gào lên. Hee Soo chỉ biết giậm chân bình bịch vì bất lực. Cứ thế này đi theo Min Ju cũng sợ nhưng cô càng sợ bị bỏ lại một mình hơn.   “ Chị quay về một mình đi. Em sẽ đi tiếp. ”   Min Ju quay ngoắt người đi. Hee Soo mếu máo nhìn theo bóng lưng của Min Ju. Làm sao đây. Phải làm gì bây giờ…   Ngay lúc đó, Min Ju đột nhiên dừng lại và hét lớn.   “ Chị, Nhanh lên đi! Mau đi theo em! ”   Quả nhiên thực lòng Min Ju vẫn muốn đi cùng với Hee Soo. Dù có cố gắng đến mấy để không dựa dẫm vào người kia nhưng cuối cùng họ cũng không làm được. Ở thế giới này, chỉ có hai người mới có thể hiểu và thông cảm được cho nhau.   “ Ừ, chị biết rồi, chị đến đây… ”   Cuối cùng, Hee Soo đành đi theo Min Ju. Hai người tiến sâu vào trong rừng. Xung quanh khu hầm mỏ là vùng đất hoang, Min Ju phấn khích tột độ như lạc vào thế giới thần tiên khi lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy cây cối, cỏ hoa và hít thở bầu không khí trong lành thế này.   Nhưng Hee Soo vẫn luôn cảm thấy bất an. Không biết được khi nào sẽ có gã khốn nào đó xuất hiện và cưỡng hiếp cô, hay kinh khủng hơn là chạm trán với lũ zombie.   Hơn nữa thể trạng của Min Ju không được tốt. Em ấy đã ăn quả gì đó có vị ngọt và bị đi ngoài. Rõ ràng là ăn phải quả độc.   Hee Soo bị đau dạ dày, còn Min Ju thì bắt đầu đau mắt.   “ Có lẽ cơ thể mỗi người phản ứng một cách khác nhau. Sao lại bị đau mắt đúng lúc này cơ chứ. ”   “ …vậy mới nói. ”   Hee Soo cảm thấy có lỗi với Min Ju. Đừng nói đến bác sĩ, trong cái cảnh khốn cùng không thể nhận được sự giúp đỡ này, cô lo rằng nếu bị mù thì không biết sẽ thế nào nữa.   Qua sự việc này cả hai nhận ra là không được tùy tiện ăn trái cây rừng. Cũng vì thế mà cơ thể càng ngày càng yếu đi. Má Hee Soo hóp đi trông thấy. Nhưng vẫn may là có nước để uống cho đỡ khát và tắm rửa.   Min Ju vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình dưới làn nước và sững người.   “ Em sao vậy? ”   “ À, không có gì đâu ạ ”   Nói vậy nhưng mặt Min Ju trở nên trắng bệch như tờ giấy. Sau đó cô im lặng một lúc lâu. Tình cảnh này khiến cho người ta dễ trở nên u uất hơn nên Hee Soo cố giữ thái độ bình tĩnh. Cô hiểu rằng nếu tỏ ra yếu đuối lúc này sẽ chỉ càng làm cho tình hình tồi tệ hơn mà thôi.   Bụng thì đói mà càng về đêm trời càng lạnh. Trong rừng sâu nơi ánh mặt trời không thể lọt tới nên càng cảm nhận cái lạnh rõ hơn.   “ Hay là mình nhóm lửa lên để sưởi nhé? ”   “ Lửa á? ”   “ Lúc đi em đã lén mang theo đá lửa đây. ”   Giữa lúc loạn lạc mà còn nhớ mang theo đá lửa. Hee Soo bật cười rồi gật đầu.   “ Em đúng là đỉnh thật đó, Min Ju à ”   Dù sợ có ai đó sẽ nhìn thấy khói mà đuổi đến nhưng trước lúc đó có thể hai người đã chết rét rồi cũng nên.   Hai người đốt lửa trại và ngồi sát cạnh nhau.   “TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH”   Nghe tiếng lửa cháy khiến cho lòng người dịu lại. Ngay cả là trong hoàn cảnh này. Lần đầu tiên Hee Soo nghĩ mình đã quyết định đúng khi theo Min Ju chạy trốn khỏi khu hầm mỏ. Dù tương lai vẫn còn mịt mù nhưng giờ không còn phải sống kiếp nô lệ nữa. Không cần phải sống như thú nuôi lúc nào cũng phải nhìn nét mặt của những người giám sát và lo sợ bị ăn đòn nữa.   < Mình được tự do rồi. Ngay lúc này. >   Cô bất giác mỉm cười. Lần đầu kể từ sau khi đến thế giới này cô thấy lòng mình thanh thản đến vậy. Cũng một phần nhờ bên cạnh cô có một “người bạn” đồng cảnh ngộ. Thật trớ trêu thay khi trong hoàn cảnh khủng khiếp này, có một người ở bên cạnh cũng đủ khiến cô cảm thấy an toàn.   Không biết có phải do có cùng suy nghĩ không, mà sau một lúc lâu im lặng Min Ju chợt mở lời.   “ Chị, thật ra em. ”   “ Hả? ”   Dù là người mở lời trước nhưng Min Ju lại không nhìn thẳng vào Hee Soo. Ánh mắt cô vẫn gắn chặt vào đống lửa trại.

 

Bạn đang đọc:VẾT GAI ĐÂM XUYÊN QUA TÔIChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.