Bạn đang đọc:VẾT GAI ĐÂM XUYÊN QUA TÔIChương 21
CHƯƠNG 21  CHUYẾN BAY TỚI PARIS ( PHẦN 11 )

 

Thay vì thúc giục, Hee Soo chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn dáng vẻ của người con gái ấy. Cô thấy trong mắt Min Ju cả một làn sóng đỏ ngầu. Một ngọn lửa dường như đang bùng lên trong cô ấy.

 

“ Trước khi tới hầm mỏ, em đã bị một nhóm đàn ông bắt giữ. ”

 

Min Ju khẽ cất giọng kể. Những lời thì thầm khe khẽ đó lại như tiếng gào thét bên tai Hee Soo. Trực giác của cô đã đúng. Trong lòng Min Ju đang cuộn sóng.

 

“ Họ đưa em tới nơi những người bình thường sinh sống. Có chăn ấm nệm êm để ngủ, thật may mắn làm sao! Em đã nghĩ đơn giản như vậy. ”

 

Min Ju vừa kể vừa cười nhạt nhưng Hee Soo thì không cười nổi. Cô giữ nguyên khuôn mặt cứng đanh dõi theo cô bé.

 

“ Nhưng hóa ra chúng là bọn buôn người. ”

 

Giọng nói của Min Ju tựa như một làn khói ảm đạm âm thầm trôi. Thật ra cô đã ngầm đoán ra từ khi Min Ju bắt đầu câu chuyện. Rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với cô bé này, Hee Soo có thể hiểu được.

 

Không biết phải nói gì, Hee Soo chỉ biết nhìn Min Ju bằng ánh mắt đầy thương cảm. Cô đã từng trải qua chuyện tương tự, và cô hoàn toàn đồng cảm với Min Ju nếu chuyện đó xảy đến với mình.

 

Hee Soo không hề muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng mọi thứ cứ hiện lên như bức tranh rõ mồn một trước mắt cô. Hee Soo nhắm chặt mắt trước viễn cảnh khủng khiếp đó. Và vai cô bắt đầu run lên từng hồi.

 

“ Nhưng chỉ vài ngày sau là có người đến bắt em. Mọi người ở đây sẽ biết chúng ta là người lạ nếu như ta không nói được ngôn ngữ của họ. ”

 

Thật may là Min Ju cũng không muốn chia sẻ trải nghiệm kinh khủng đó.

 

“ Khi bị những gã khốn đó bắt đi… trên đường đi đến tòa nhà đó. Dù rất nhanh nhưng em cũng đã kịp nhìn thấy nơi họ sống. ”

 

Ánh mắt nhìn vào hư không của cô gái ấy chợt long lanh đến lạ.

 

“ Không phải bãi đất hoang, cũng không phải rừng, mà là nơi những người bình thường sống. Giống như nơi chị em mình đã từng sống ấy. ”

 

Chỉ có con người là khác. Trang phục khác, màu tóc khác, cả tiêu chuẩn văn minh cũng khác.

 

“ Tất nhiên không có xe hơi, nhà cao tầng nhưng ở đó cũng có nhiều cửa hàng, có chợ, có cả những người nuôi chó, có nhà, có gia đình nữa. Một nơi hoàn toàn bình thường. Bình thường nhưng… trông họ rất hạnh phúc. ”

 

Đôi mắt mơ mộng ấy. Hee Soo chỉ biết lặng im dõi theo Min Ju. Cô bé trông thật hạnh phúc khi hồi tưởng lại quá khứ.

 

“ Vài năm trước, em đã đi du lịch ở Croatia. Trông nơi đó cũng giống như vậy. Một thành phố đẹp mộng mơ. ”

 

Khi lắng nghe câu chuyện của Min Ju, tôi cảm thấy như mình hiểu được nguồn động lực cho niềm hy vọng của cô bé là gì.

 

“ Ở thế giới này… cũng có một nơi như vậy. ”

 

Nơi mà những người bình thường sinh sống.

 

Hee Soo chưa từng được thấy nơi đó ở thế giới này. Lúc đầu cô bị một nhóm đàn ông bắt và suýt bị hiếp dâm tập thể, sau đó gặp phải lũ zombie, rồi được những người thiêu sống zombie giải cứu và đưa thẳng đến khu hầm mỏ.

 

Những nơi mà cô từng đến chỉ là một khe núi trông như Grand Canyon, một vùng đất hoang trải rộng phía trên và một khu rừng phía dưới. Cuối cùng là khu hầm mỏ.

 

Hơn nữa những người mà Hee Soo từng gặp đều không phải người bình thường. Những gã đàn ông giống như bọn côn đồ chỉ lăm le xâm hại phụ nữ và lũ zombie. Thêm cả những gã đàn ông biết đốt lửa và đối xử với cô như thể mang con thú họ săn được đến bán cho trại chăn nuôi vậy. Trong số đó tuyệt nhiên không có một ai là người bình thường.

 

Vì chưa từng tận mắt thấy nên cô thậm chí chẳng thể mơ về nó. Đối với Hee Soo thì khu hầm mỏ nơi không có lũ côn đồ và zombie đã là nơi có thể sống rồi.

 

Nhưng với Min Ju thì khác. Nở nụ cười bẽn lẽn, cô bé lôi ra món bảo bối giấu kĩ trong nội y.

 

“ Thật ra, lúc còn ở hầm mỏ chưa bao giờ em dám lấy cái này ra xem. ”

 

Một sợi dây chuyền màu xanh dương và đỏ pha trộn một cách tinh tế. Hee Soo đã nhận ra ngay thứ không phải là màu tím nhưng tỏa sáng rực rỡ kia. Vòng cổ Maseok. 

 

“ Cái này là… thẻ căn cước mà. ”

 

“ Vâng. ” 

 

Những tên trộm bán Min Ju yêu cầu khi cô tiếp khách, nhất định phải lôi thứ này ra cho họ xem. Nhưng khi Min Ju nói ngôn ngữ của người lạ, một vị khách nào đó đã lập tức tố cáo cô.

 

Sau đó, Min Ju bị các hiệp sĩ bắt đến khu hầm mỏ nhưng may mắn là cô đã giấu rất kỹ nó nên không bị cướp mất.

 

“ Chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại được thế giới ban đầu đâu ạ. ”

 

Trước giọng điệu chắc chắn của Min Ju, Hee Soo không nói được câu gì. Vì cô cũng không biết cách nào để quay trở lại. Cô thậm chí còn không biết làm thế nào cô đến được nơi này, thì làm sao có thể biết cách để quay trở lại được.

 

“ Cứ cho là chúng ta có thể quay trở lại đi chăng nữa. Thì nếu cứ ở lại khu hầm mỏ đó có lẽ chúng ta sẽ chết trước khi kịp quay về mất. ”

 

“ … ”

 

Đó là sự thật không thể phản bác.

 

“ Nhưng mà chúng ta có thể được sống như người bình thường. Không phải sống như nô lệ, như một con chó, như một kẻ suốt ngày bị đánh đập, mà được sống một cách bình thường. ”

 

Một cách bình thường. Lời nói đó sao cảm thấy thật xa vời đối với Hee Soo của hiện tại. Tất cả mọi thứ trên thế giới này đều gây sát thương đến mức không biết từ lúc nào Hee Soo đã không thể nhớ được cuộc sống bình thường trước kia của mình nữa. Dù rõ ràng cô đã từng sống trong một xã hội bình thường…

 

“ Lúc ở hầm mỏ… em đã từng thấy một người đàn ông biến thành zombie. ”

 

“ Hả? ”

 

“ Mắt người đó dần chuyển sang màu đỏ rồi bỗng một ngày đồng tử trợn ngược lên. Em không biết đó là zombie. Em chỉ nghĩ họ bị bệnh gì đó thôi. ”

 

Min Ju nắm chặt chiếc vòng cổ trong tay.

 

“ Đó là lí do vì sao những người lạ như chúng ta không thể vào trong thành phố. Họ không cho những người không có thẻ căn cước vào đâu. ”

 

Nhưng nếu có sợi dây chuyền này có thể vào trong thành phố.

 

Lúc này Min Ju mới quay người về phía Hee Soo. Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong mắt Min Ju lúc này hừng hực ngọn lửa “quyết tâm”.

 

“ Chúng ta có thể sống như người bình thường. Bằng mọi giá, nhất định phải sống như người bình thường. ”

 

Min Ju hạ quyết tâm rồi đưa sợi dây chuyền cho Hee Soo.

 

“ Em sẽ đưa sợi dây chuyền này cho chị. ”

 

“ … ”

 

Hee Soo không còn nghe thấy quyết tâm mạnh mẽ ấy nữa.

 

Cô cũng chẳng tò mò tại sao cô bé lại đưa thứ quý giá này cho mình. Càng nghe càng cảm thấy có gì đó kì lạ. Tim cô đập thình thịch.

 

“ Min Ju à. ”

 

“ Dạ? ”

 

“ Em… bệnh đau mắt của em. Bây giờ nó đang đỏ lên… ”

 

Hee Soo nhìn khuôn mặt cứng đờ như băng của Min Ju mà nghẹn họng. Sự nghi ngờ của cô đã đúng.

 

“ Thì ra đó không phải là đau mắt. ”

 

Mặc dù đang sưởi lửa nhưng toàn thân cô bỗng thấy ớn lạnh. Nhìn thấy Minju không nói gì, Hee Soo lẩm bẩm như người mất hồn.

 

“ Em cũng biết rồi đúng không? Rằng không phải do đau mắt… ”

 

“ … ”

 

Min Ju không đáp lời. Đầu ngón tay Hee Soo run rẩy. Hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc.

 

Đầu Hee Soo như vỡ ra thành từng mảnh.

 

Phía sau Min Ju hình ảnh những zombie trong bộ đồ tiếp viên hàng không mà cô thấy trước đó chợt hiện lên. Những kí ức khủng khiếp đó vẫn còn sống động. Vậy mà giờ đây nghĩ tới chuyện người duy nhất bên cạnh mình, Min Ju sẽ trở thành như vậy, cô như cảm thấy như có con kiến bò lên từ ngón chân rồi đào sâu vào trong cơ thể. 

 

Hee Soo nhắm chặt mắt và đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Min Ju ngồi dõi theo cô từ nãy tới giờ thấy vậy vội lao tới.

 

“ Chị! ”

 

Hee Soo giật mình ngạc nhiên vì tốc độ nhanh không thể tin được.

 

“ Em cũng không biết, em thực sự không biết chuyện sẽ thành thế này. Em xin thề, em thực sự không biết. Em thực sự không biết mà! ”

 

Đồng từ đảo lia lịa khiến cho cơ thể rung lên bần bật. Ngay lúc đó, Min Ju lập tức bám chặt lấy quần của Hee Soo.

 

“ Chị, chị ơi, làm ơn, em xin chị… ”

 

Min Ju khóc lóc cầu xin cô đừng bỏ rơi cô bé. Lực cánh tay Min Ju quá mạnh khiến cho cơ thể Hee Soo lắc lư liên hồi. Hee Soo cảm thấy ngực mình như muốn nổ tung vì không thể phản kháng lại sức mạnh ấy.

 

Cô vì không muốn bị bỏ lại một mình mới đi theo Min Ju. Cô chấp nhận bỏ lại một nơi an toàn không có zombie, vì cô cần một ai đó để dựa vào.

 

Nhưng chỗ dựa duy nhất ấy giờ đây lại trở thành zombie.

 

“ Sẽ không bị biến đổi ngay đâu. Chị, làm ơn đi mà… Nếu chị bắt đầu thấy kiến bò thì lúc đó chị bỏ chạy cũng chưa muộn mà. Em sẽ nói với chị khi sắp biến đổi, được không chị? ”

 

Hee Soo không còn nghe thấy lời cô bé nữa. Bây giờ dù có nói gì đi nữa cũng không thể nghe được. Thế giới đã dừng lại. Bốn bề đều bị chặn, từ giây phút đó Hee Soo không còn cảm nhận được thời gian trôi qua nữa, cô đã bị mắc kẹt.



 

Bạn đang đọc:VẾT GAI ĐÂM XUYÊN QUA TÔIChương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.