Hạ Tình Tình đứng ở trong đám người, nàng chuồn êm ra đây, vì chính mắt chứng kiến kết cục cuối cùng của người huỷ hoại Lý Uyển Tình đời trước.
Trong đám người đột nhiên một trận rối loạn, Khương Hạo xiết chặt ngựa, cau mày xoay người, lại thấy Liễu Vũ Vi không biết khi nào trốn thoát xích sắt, trong tay cầm một cây trâm, đầu nhon sắc bén phiếm đen, mặt nàng mang điên cuồng nhằm vào phía đám người. Biến cố này làm một đám người đều choáng váng.
Khương Hạo theo hướng nàng chạy nhìn ra. Khi nhìn thấy cái thân ảnh kia bỗng trợn to mắt, hắn phi thân xuống ngựa, vừa chạy như điên tới nơi đó, vừa rút chủy thủ ra hung hăng ném về Liễu Vũ Vi.
Chủy thủ đâm thật sâu vào phía sau lưng nàng ta, nhưng nàng ta sớm đã điên cuồng, không cảm thấy đau, hận ý vô hạn chống đỡ nàng ta tiếp tục chạy về phía trước.
Phía sau, Khương Hạo khóe mắt sắp nứt, không ngừng gia tốc, cái trán nhảy gân xanh, khuôn mặt tuấn tú một mảnh vặn vẹo, dù thế, vẫn không thắng nổi khoảng cách xa xôi.
Hạ Tình Tình nhìn không Liễu Vũ Vi ngừng tới gần, trong lòng kinh hoàng, nàng vốn có thể tránh đi, nhưng lúc này ý nghĩ trong lòng làm nàng ngừng bước, trong khoảnh khắc đầu nàng lóe lên vô số ý niệm, khi liếc thấy một mảnh góc áo màu trắng rốt cuộc hạ quyết tâm.
"Phốc xích!" Cây trâm dài toàn bộ đâm vào. một giây trước khi thân thể mất đi ý thức, Hạ Tình Tình điên cuồng hô to với hệ thống: "Mở ra bảo mệnh đan!"
Lý Tấn ôm nàng té ngã trên mặt đất, miệng không ngừng tràn ra máu đen. Cùng lúc đó, Khương Hạo tới nơi, sắc mặt âm ngoan, một chân đá vào ngực Liễu Vũ Vi sớm đã đứng ngốc, nàng ta bị đá bay ra, mồm phun máu tươi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Tấn, không cam lòng mà nuốt khí.
Lý Uyển Tình chiếm cứ thân thể, từ trong ngực Lý Tấn tránh ra, xoay người ôm lấy hắn, nàng run tay muốn chạm vào mặt hắn, lại bị máu đầy mặt dọa sợ, nàng run run môi, trong mắt hiện lên nhiệt ý, lẩm bẩm nói: "Vì cái gì... Vì cái gì..."
"Ngoan... Ngoan Bảo, ta... đã nói, đời này... tuyệt không làm nàng bị thương nữa..." Lý Tấn nhẹ nhàng cầm tay nàng, trên mặt tràn đầy ôn nhu.
Nghe được lời này Lý Uyển Tình rốt cuộc nhịn không được khóc lớn, nàng gắt gao ôm hắn gọi: "Ai bảo chàng chắn! Chàng cho rằng như vậy ta sẽ tha thứ cho chàng sao! sẽ không!"
Lý Tấn cười khổ một tiếng, muốn nói cái gì rồi lại phun ra một búng máu. Lý Uyển Tình cuống quít lau máu trên khóe miệng hắn, lại càng lau càng nhiều, nàng vô thố khóc kêu: "Chàng đừng nói, đừng nói nữa! Chúng ta đi tìm đại phu!"
Lý Tấn lắc đầu, có chút nói không nổi, hắn sợ không còn có cơ hội, "Ngoan Bảo... Nàng nghe ta nói... Đời trước... Ta không cưới nàng ta, đó là giả... Ta... Ta muốn cưới nàng... Từ đầu đến cuối... Chỉ có một mình nàng... Khụ khụ khụ..."
nói xong câu đó, Lý Tấn rốt cuộc không chịu đựng nổi, đầu ngoẹo sang một bên, nhắm mắt lại.
"không!" Lý Uyển Tình không thể tin trợn to mắt, nhìn hắn tái nhợt, mặt không còn tức giận,tan vỡ kêu to, trong lòng một trận co rút đau đớn, trong đầu ầm ầm vang lên. Rốt cuộc, trước mắt nàng tối sầm, ngã xuống.
Khương Hạo bên cạnh bị đối thoại của bọn họ làm cho sớm ngốc ra cứng đờ, tức khắc lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên bế nàng, dù trong lòng sớm đã một mảnh hoảng loạn, hắn vẫn nỗ lực bình tĩnh lại, làm xong việc ở pháp trường, từ đội ngũ cuối cùng nghe tiếng Lâm Uy tới rồi, lại quay đầu phân phó người cõng Lý Tấn lên, mau đi thỉnh thái y.